Bản thân Đào Minh Chước đang rơi vào trạng thái vô cùng hoang mang.
Cậu hoàn toàn không ngờ trong lòng Kinh Từ mình lại có địa vị quan trọng đến vậy, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có mình thì cuộc sống sẽ "chẳng còn ý nghĩa gì nữa".
Danh xưng "ý nghĩa cuộc sống" này thật sự quá nặng, nhưng khi Kinh Từ nói ra lại cực kỳ bình thản.
Ban đầu Đào Minh Chước cảm thấy rất khó hiểu, chỉ vì muốn ăn với mình một bữa cơm mà Kinh Từ sẵn lòng thỏa hiệp nhiều như vậy, thậm chí còn hạ thấp tư thái của mình.
Thậm chí anh còn âm thầm quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như mình cầm đũa có thoải mái không, có thấy mất tự nhiên không.
Kinh Từ đã ngầm để ý mình từ lâu là điều không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Đào Minh Chước chưa từng nghĩ anh còn đơn phương...... có một tình cảm nào đó vô cùng mãnh liệt với mình nữa.
Đào Minh Chước không dám nghĩ tiếp tình cảm này cụ thể là gì.
Cậu rất bối rối, cũng rất hoang mang không biết phải đối mặt với Kinh Từ thế nào, cũng chẳng biết tiếp theo anh sẽ làm ra hành động gì với mình.
Mấy ngày nay Đào Minh Chước ăn trưa với tâm trạng kinh hồn táng đảm nhưng Kinh Từ đã giữ đúng lời hứa trước đó, không cố bắt chuyện với Đào Minh Chước mà để cậu tự do ăn cơm.
Kinh Từ chỉ yên tĩnh ăn với Đào Minh Chước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu yên lặng nhìn mặt cậu giây lát.
Nhưng lần này sau khi biết Kinh Từ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngon/776929/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.