Chương trước
Chương sau
Giống như mọi ngày, trời đã sáng.
Nhưng hôm nay lại là Trần Lân Úc rời giường trước, còn chưa mở mắt đã cảm thấy eo mình bị ôm lấy, đầu nằm ở chỗ tuyệt đối không phải giường, lỗ tai nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, nghĩ cũng biết, mình đang nằm trong lòng Lí Tam!
Vừa khẽ mở mắt, đã thấy lồng ngực Lí Tam, thoáng nhích người, Lí Tam ôm càng chặt, còn nghiêng người mặt đối mặt với Trần Lân Úc, miệng còn thì thào nói: “Ngoan… Ngủ đi…” nói xong còn vuốt vuốt lưng hắn.
Trần Lân Úc triệt để thạch hóa…
Hôm qua, Lí Tam nói tay phải dắt cả một đời; hôm qua, Lí Tam hình như giúp hắn tắm rửa, nhìn thấy hết của hắn; hôm qua, Lí Tam còn giúp hắn mặc y phục, bởi vì y phục hôm nay không phải của hắn; hôm nay, Lí Tam ôm hắn ngủ, còn bảo hắn ngoan ngoãn ngủ, nói không chừng đã không phải lần đầu tiên…
Lí Tam là thật tâm muốn cùng hắn qua cả một đời? Trần Lân Úc lại bắt đầu đầu não thắt bím, nước mắt ầng ậng…
Làm sao bây giờ… Ta lại không có chỗ đi… Thế nhưng Lí Tam có mưu đồ với mình… Này ghê tởm…
Cho nên, Trần Lân Úc lại khóc như loạn thần kinh.
Lí Tam mơ màng mở mắt, nhìn thấy Trần Lân Úc nằm trong vòng tay mình khóc… Này lại là chuyện gì đây? Một nam nhân thế nào cứ khóc mãi!?
Thế là Lí Tam nhận mệnh vỗ vỗ lưng Trần Lân Úc, gác hắn lên cao để đầu hắn đối diện mình, nhìn mặt Trần Lân Úc đang khóc, Lí Tam lau má cho Trần Lân Úc rồi bất lực hỏi: “Ngươi đây là khóc gì vậy?”
“Ta… Ta… Ngươi… Ngươi có mưu đồ… với ta… Hức hức… Ngươi ghê tởm! Đê tiện… Hức hức…” Rồi Trần Lân Úc vừa khóc vừa nháo đấm đá Lí Tam, quậy như một đứa nhỏ bị chiều hư.
Lí Tam lại lần nữa ôm chặt hắn để hắn không thể quyền đấm cước đá nữa, khẽ thở dài.
“Ngươi tới cùng là làm gì ni? Yêm làm gì để ngươi tức giận như thế a? Ngoan ngoãn, đừng nháo nữa.” Lí Tam hoàn toàn xem Trần Lân Úc như cháu nội Lâm gia sát vách mà dỗ.
“Ngươi đoạn tụ! Ngươi đối ta có suy nghĩ không an phận! Ta mới không muốn dắt tay của ngươi qua một đời!” Trần Lân Úc gào với Lí Tam.
Lí Tam ôm lấy Trần Lân Úc ngồi ở trên giường, hắn rất muốn cười a… Tên sỏa bất lăng đăng này…
“Yêm cũng không định cùng ngươi dắt tay qua cả một đời a!” Điều chỉnh chỗ ngồi, Trần Lân Úc ngồi trong vòng tay Lí Tam, mũi còn hút một cái hút một cái, môi còn vẩu lên.
“Ngươi hôm qua… đó…” Trần Lân Úc liếc mắt nhìn Lí Tam, một bộ rõ ràng không tin Lí Tam.
“Lừa nàng dâu Lâm gia thôi, ngốc à!” Lí Tam cười cười lau khuôn mặt lèm nhèm của Trần Lân Úc, nhìn Trần Lân Úc miệng còn vẩu vẩu, nhịn không được búng hắn một cái.
“Ngươi làm gì!” Trần Lân Úc thấy Lí Tam búng môi hắn lại xấu xa cười hắn, giận đến dương nanh múa vuốt.
Hai người ở ngay trên giường quậy lên, một hồi cười to lại một hồi la to thật ít vui vẻ.
Hừng đông sáng bảnh, Lâm Đại sát vách thấy Lí Tam thế nào vẫn chưa rời giường bèn đi qua đây định gọi hắn, xa ngoài phòng, đã nghe thấy hai người đùa đến vui vẻ kia!
“Ngươi đê tiện…. Ngươi thế nào có thể cù ta… Há há há…”
“Ai nha… Ngươi cắn yêm… Ngươi còn là nam nhân không…”
Lâm Đại nhìn nhìn trời, thở dài… Lí Tam này, thực sự yêu nam nhân đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.