🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ Viễn Hàn phóng xe như điên cuồng trên đường lớn. Dương Mộc An trong cơn mơ hồ chỉ nhìn thấy mọi thứ bên ngoài vụt qua rất nhanh. Và lần tiếp theo mà Dương Mộc An tỉnh lại chính là bị Từ Viễn Hàn nắm tay kéo mạnh vào nhà. Bước chân lảo đảo cố gắng bắt kịp sải chân lớn của anh, mồ hôi vươn trên trán, sắc mặt trắng bệch.

Dương Mộc An muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng lại khô khốc không thể nói được.

Từ Viễn Hàn dùng chân đá bật cánh cửa, lại tức giận mà vung mạnh tay khiến Dương Mộc An ngã bật ra sàn.

Trong cơn mơ hồ chỉ nhìn thấy Từ Viễn Hàn nhìn mình với ánh mắt khinh rẻ rồi lại quay người rời đi. Cánh cửa đóng lại, màn đêm u tối vây lấy cơ thể bé nhỏ. Lọn tóc rũ rượi che đi nửa gương mặt đau thương. Dương Mộc An khẽ cử động ngón tay, cảm giác tê liệt khiến cô không nhúc nhích nổi. Cô khẽ nở nụ cười chua xót rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.

Nếu như được ước, cô ước gì có thể ngủ một giấc mãi không còn tỉnh lại nữa. Như thế thì cho dù có đau có khổ cũng sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Thật mệt mỏi, mệt mỏi đến mức muốn từ bỏ hết tất cả!

Một đêm trôi qua, cánh cửa vẫn đóng kín. Không có một ai đến gọi Dương Mộc An tỉnh lại, cũng chẳng có một ai quan tâm đến sự sống chết của cô.

Cũng phải, đối với bọn họ thì sự tồn tại của cô vốn chẳng hề quan trọng.

Dương Mộc An

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muon-de-noi-loi-yeu/270304/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Quá Muộn Để Nói Lời Yêu
Chương 12: Người vô tâm vô tình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.