Từ Thiên nhướn mày ngạc nhiên. Anh ta âm trầm, hạ mi mắt khàn giọng đáp: “Cảng phía Tây, kho hàng số 6. Đây là tin nhắn mà cô ấy gửi cho tôi. Tôi đã liên lạc nhưng không được.”
Từ Viễn Hàn nhíu mày. Dương Mộc An sẽ không tụ dưng nhắn một dòng tin nhắn không có ý nghĩa gì như vậy. Một địa điểm nhưng không có lời hẹn, mọi chuyện chẳng đơn giản như thế.
“Cảm ơn anh.”
Từ Viễn Hàn định ngắt máy nhưng lại nghe tiếng Từ Thiên vang lên.
“Tôi hy vọng cậu sẽ không phải hối hận.”
Từ Viễn Hàn cười khổ: “Đáng tiếc là tôi đã hối hận từ rất lâu rồi.”
Từ Thiên im lặng một hồi. Anh ta không biết bản thân có đang làm đúng hay không. Dương Mộc An lựa chọn không nói cho Từ Viễn Hàn có lẽ là do cô có lý do riêng. Cô tin tưởng anh ta nhưng anh ta lại đem chuyện này nói cho Từ Viễn Hàn. Có thể Dương Mộc An sẽ không vui.
Thế nhưng Từ Thiên lại thầm hiểu được. Chuyện của bọn họ vẫn nên để chính bọn họ tự cởi bỏ.
Từ Viễn Hàn ngắt máy một hồi lâu. Từ Thiên đặt điện thoại xuống bàn, nhìn ra bên ngoài khẽ thở dài.
“Tôi hy vọng hai người đều sẽ không còn hối hận nào nữa.”
Dương Mộc An đã không còn thời gian để quay đầu nữa. Từ Thiên hy vọng cho đến lúc ngặt nhất, cô có thể cởi bỏ hết những nút thắt trong lòng mình.
Lúc này, ở kho hàng số 6, Dương Mộc An đã đến trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muon-de-noi-loi-yeu/2464543/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.