"Phi phi phi"
Ăn một miệng toàn đất.
Thời Niệm vội vàng bò dậy, nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của mình mới bị Cố Thành trông thấy, bỗng nhiên có chút.... Mất mặt.
Cũng không biến hắn đến lúc nào, nhìn được lâu chưa?
Ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, xuất quỷ nhập thần, Thời Niệm trong lòng rủa thầm, càng không muốn chào hỏi Cố Thành.
"Chúc mừng bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn cô, vẫn là bộ dáng đoan chính ngày thường, chủ động vươn tay tới, "Về sau là hàng xóm rồi."
Giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau.
Tương thân tương ái.
Thời Niệm nhìn chằm chằm bàn tay kia của Cố Thành vài giây, băng gạc cô băng bó cho hắn đã bị gỡ hết xuống, vết thương do mảnh pha lê lưu lại đã dần kết vảy.
Thời Niệm lắc lắc đầu.
"Cố tiên sinh khách khí rồi," Cái quy củ kỳ quái gì đây, cũng không phải là đi gặp mặt lãnh đạo, bắt tay làm gì? Thời Niệm dừng một lúc, lại giải thích thêm một câu.
"Tôi vừa nằm sấp dưới đất, tay bẩn lắm."
Cố Thành cười cười, thu tay lại, "Không sao đâu."
"Tôi nghe bên ngoài có động tĩnh, đoán là bác sĩ Thời dọn đến," nhìn ra được Thời Niệm có vẻ không cao hứng, Cố Thành cười giải thích: "Nên tới đây xem có thể hỗ trợ cái gì không."
Thời Niệm không nói chuyện, chỉ nhìn vào mắt Cố Thành.
Thanh triệt thuần tịnh, tựa như một khối ngọc được tinh điêu tế trác, thuần túy trong sáng, không có một tia tạp chất.
Chắc là do cô nghĩ nhiều.....
Thời Niệm mím môi, còn chưa kịp chờ cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/215625/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.