".... Cậu cứ vậy mà thả hắn đi?" Thẩm Mộng ở đầu bên kia điện thoại lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ mắng hắn đến chết mới thôi!"
"Cậu đến công ty bọn họ khiếu nại hắn đi! Cứ nói là thái độ hắn không tốt còn dám bày sắc mặt ra cho cậu xem! Tớ đảm bảo với cậu, khiếu nại kiểu này, một lần khiếu nại là một lần bị phạt."
Mua phòng là chuyện lớn, sao có thể chỉ nhìn qua mà quyết định luôn được, còn không cho người ta có thời gian suy nghĩ à?
"Không cần đâu, cũng không phải là chuyện gì lớn."
Thời Niệm vừa nói vừa ngồi xuống, dựa vào bồn hoa, nới lỏng giày, tay trái cầm điện thoại, tay phải nắm lại, nhẹ nhàng đấm lên bụng chân, bình thường cô ít khi đi giày cao gót, hôm nay lại đi cả một ngày dài, cẳng chân cũng muốn gãy ra rồi.
"Tớ nói với cậu chẳng qua là muốn kể lể chuyện xấu hổ mất mặt vừa trải qua mà thôi."
"Mua cố cung á?" Thẩm Mộng nghe cong, lại còn cười lớn, vô cùng vui vẻ, phi thường bất lương mà giả bộ an ủi: "Không phải là cậu nghĩ thế thật đấy chứ? Thực ra cũng không sao đâu, cùng lắm là người ta cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề thôi."
Thời Niệm tức giận: "Cậu đúng là biết an ủi người khác." Nói thế thà không nói còn hơn.
"Nói thật đi, phòng đó cậu cảm thấy thế nào?" Thẩm Mộng hỏi cô, "Tớ lại đang ở huyện thành, bên kia cũng không có ai chịu đi xem phòng với cậu, cậu tự đánh giá xem thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/215622/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.