Thời Niệm hoàn toàn không thể liên lạc được với Cố Thành.
Từ đêm hôm đó, người đàn ông này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể nào tìm được.
Lúc Cố Đình nằm viện, trừ bảo mẫu đến chăm sóc thì không còn ai khác, Thời Niệm đến thăm cô ta vài lần, thân thể phục hồi khá tốt, chỉ là tinh thần lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Lần cuối cùng Thời Niệm đến thăm Cố Đình thì gặp được bí thư Trương.
Thời Niệm duỗi tay ngăn hắn lại: "Cố Thành đâu?'
Bí thư Trương cứng người, ánh mắt hơi lóe. Lắc đầu, nói với Thời Niệm:
"Bác sĩ Thời, tôi cũng không biết Cố tổng đi đâu, hắn không nói với tôi."
Thời Niệm: "Thật không biết?"
Bí thư Trương: "....Thật không biết."
Thời Niệm cắn môi, đè xuống hỏa khí trong lòng, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Không liên lạc được?
Đầu óc cô bị úng nước mới có thể tin hắn!
Không muốn thấy cô thì cứ việc nói thẳng, cả ngày trốn trốn tránh tránh, còn được gọi là đàn ông hay không!
Không nói gì đã chạy mất hút.
Hỗn đản!!!
____
Lúc sắp nghỉ tết, thành phố A đổ tuyết, tuyết trắng như lông ngỗng che khuất đôi uyên ương được tạc khắc ở hoa viên bệnh viện.
Không biết ai còn đem cả áo khoác ra mặc cho chúng, lại còn là chiếc áo bông màu đỏ vui mừng, bị chụp lại gửi vào nhóm chat.
Mọi người đều vui vẻ, người nào cũng gửi sticker cười ha ha.
Vì sắp đến Tết nên giao diện của WeChat cũng đổi thành màu đỏ thẫm vui mừng.
Chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168192/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.