Tiết trời mùa hạ vô cùng oi bức, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn mà tiến vào, mặc dù trong phòng đã bật điều hòa, nhưng vẫn nóng khiến người khác bực bội.
Oi bức mà khô nóng.
"Rầm _____"
Ly thủy tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, cùng với đó là tiếng thét chói tai của phụ nữ.
"A a a a, buông tao ra! Cút đi! Mau cút đi!"
"Tránh ra, tránh ra! Chúng mày mau cút đi cho tao! Cút! Mau cút đi!!!"
"Đau chết tao, ô ô ô, mau cút hết cho tao, đau chết tao rồi!"
"Bang!"
"Xôn xao _____"
Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, đứng bên ngoài gần như không nghe được âm thanh phía trong, cửa phòng dày nặng hơi hé ra, có thể nhìn thấy bóng dáng qua lại trong phòng, hình như đang ra sức ấn một người đang giãy giụa, lại sợ đối phương bị thương, chỉ biết luống cuống tay chân ngăn không cho trốn.
Bệnh trạng có vẻ rất nặng ......
Ánh mắt sau tròng kính hơi lóe, như ẩn như hiện, không thấy rõ biểu tình lắm.
"Cố tiên sinh?"
Đằng sau bất ngờ vang lên một giọng nói, Cố Vũ giật mình, vội xoay người nhìn người vừa nói.
"Bác sĩ Chu, là anh à."
Người đi đầu đeo mắt kính rất dày, tóc hơi thưa, nhìn qua tầm hơn 40 tuổi, mặc áo blouse trắng, theo sau còn có hai hộ sĩ, trên tay bưng khay, thấy hắn đến thì hơi bất ngờ, nói:
"Anh tới thăm tiểu thư sao?"
Nhận ra là Chu Quốc Hoa, Cố Vũ mới dám thả lỏng, hồi thần mới phát hiện sau lưng áo đã ướt đẫm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168168/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.