Sắp thời phòng bệnh thì di động trong túi Thời Niệm reo lên, cúi đầu xem thì là em trai Thời Hằng của cô gọi tới.
Thời Niệm nhìn chằm chằm màn hình di động, không bắt máy, bác sĩ đi bên cạnh nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ:
"Bác sĩ Thời, cô không nghe máy à?"
"A," Thời Niệm bừng tỉnh, cười cười, "Đang định nghe đây." Nói xong liền đi đến chỗ cửa sổ trên hành lang nghe máy.
"......Alo."
"Chị!" Đầu dây bên kia hình như không ngờ được là cô sẽ bắt máy, vừa nghe thấy tiếng cô liền kích động, "Chị, chị, bây giờ chị, chị có bận không?"
Thời Niệm đứng bên cửa sổ, ngón tay vô thức vẽ loạn trên kính.
"Ừ, em nói đi."
"Em, em, em sắp thi trung khảo, lịch lần trước thật ra là giáo viên tính sai, liền...." Thời Hằng kích động rõ ràng, nói năng cũng lộn xộn, nghĩ đến đâu nói đến đó, ".... Mấy ngày nay tinh thần cảu mẹ cũng khá tốt, còn muốn trồng rau trong tiểu khu đấy, em nghĩ chị muốn"
"Thời Hằng," Thời Niệm đột nhiên mở miệng, ngắt lời hắn, "Thiếu tiền à?"
Thanh âm líu lo ngừng lại, như dòng nước đột nhiên bị chia cắt, chỉ còn vài giọt cuối cùng tí tách nhỏ giống, sau đó im bặt.
An tĩnh vài giây.
"Không thiếu," giọng đối phương ỉu xìu, tinh thần hơi sa sút, "Chị."
"Bác sĩ Thời." Hộ sĩ ló đầu ra từ phòng bệnh, nhìn cô, "Cô có ổn không?"
Chắc là bên kia nghe được có người gọi cô nên lập tức nói:
"Chị, vậy chị cứ là việc trước đi, em cúp máy đây. Chị đang vội đúng không, bây giờ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168166/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.