"....Sau đây chúng ta cùng hoan nghênh phó giáo sư Cố của hệ toán học, Cố Vũ." Người phụ trách chủ trì hội nghị là nữ chủ nhiệm của khoa giảng dạy của bệnh viện, ngày thường có chút nghiêm khắc, nhưng khi giới thiệu đến vị phó giáo sư trẻ trung soái khí này ngữ khí cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Phó giáo sư Cố hiện tại đang là phó giáo sư trẻ tuổi nhất hệ toán học, năm trước được đại học A đề cử du học đào tạo chuyên sâu tại Australia, am hiểu...."
"Phó giáo sư cơ à," Đỗ sư tỷ một tay che miệng, ghé sát vào tai Thời Niệm, nhỏ giọng nói: "Rất lợi hại nhỉ."
Thời Niệm đưa mắt nhìn người trên bục, gật đầu, "Đúng là lợi hại." Nói xong liền thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn vào máy tính của mình.
Cô còn phải điều chỉnh một ít số liệu nữa, lát nữa mà có sơ hở thì xấu hổ lắm.
Người chủ trì giới thiệu xong, Cố Vũ tiếp nhận microphone, thở dài thật lớn:
"Nếu tôi thật là phó giáo sư xuất sắc như chủ nhiệm Diêm nói thì quá tốt rồi, tôi nằm mơ đều có thể cười tỉnh."
"Oanh", mọi người bật cười.
Cố Vũ đứng trên bục cao, đỡ mắt kính, lộ ra biểu tình vô cùng bất đắc dĩ.
"Tôi cũng muốn mặt dày nhận mình là phó giáo sư lắm, nhưng tôi có muốn thì cũng không dám nói thế đâu, nếu không thì e là vừa họp xong, mấy vị phó giáo sư thực thụ sẽ đánh tôi chết mất."
"Ha ha ha."
"Anh nhất định là phó giáo sư."
"Đúng vậy, nhất định không sai!"
......
"Sách," Đỗ sư tỷ dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-muc-co-chap/1168158/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.