“Họ tên.”
“Nhâm… Nhâm Viện Viện.”
“Giới tính”
“—— Nữ.”
“Người ở đâu?”
“…”
“Tại sao lại đứng đường?”
“…”
“Tôi đang hỏi cô đó, trả lời đi!”
Cô khóc òa một tiếng: “Trần Ngạn, tôi muốn gặp Trần Ngạn!”
Viên cảnh sát trước mặt quát một tiếng, “Đừng giả vờ với tôi! Thành thật khai báo đi!”
Căng thẳng lâu như vậy, Nhâm Viện Viện hoàn toàn không chịu nổi, cô vô lực ngồi trên ghế, hai tay vòng quanh đầu gối, khóc thút thít, đáp: “Tôi… Tôi không làm cái này… Thật… Tôi muốn gặp Trần Ngạn….”
“Trần Ngạn… Anh ta ức hiếp em…...”
Cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên mở ra, viên cảnh sát và Nhâm Viện Viện cùng nhìn sang, một người đàn ông trung niên sờ sờ mũi, vẫy tay với viên cảnh sát rồi nhường lối, Trần Ngạn bó một cánh tay đi vào.
“Trần Ngạn!”
Nhâm Viện Viện trừng lớn mắt, bỗng nhảy xuống ghế nhào vào lòng anh, vết thương cũ chồng dưới vết thương mới, Trần Ngạn bị cô đụng phải, khẽ rên một tiếng.
“Anh… anh sao rồi? Sao anh lại thế này? Lúc trước, lúc trước hôn mê thế nào? Đã khỏe chưa? Anh…” Nhâm Viện Viện như một con sóc nhỏ đang vểnh mũi ngửi tới ngửi lui, vừa hỏi vừa sờ soạng, đôi mắt bị nước rửa sạch nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông trung niên vừa mở cửa kia thấy Trần Ngạn có chút quẫn bách, thì nhướng mày nói: “Sao thế, không nói chuyện làm mồi câu với vợ cậu à?”
Nhâm Viện Viện bỗng trừng lớn mắt.
Trần Ngạn vội ho một tiếng, lườm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-mam-xoi-va-chu-cho-gia/3170756/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.