Video biểu diễn cố định hình ảnh Tiết Tầm đứng giữa đám đông công bố tình cảm, có người tiến đến, khóe môi tràn đầy ý cười, hỏi: “Thế nào?”
Một nam nhân khác cực kỳ không nể mặt mũi, dùng thanh âm ôn hòa giội lạnh y: “Tiết Tầm… Anh còn chưa xem đủ hả?”
Hiển nhiên, đối với câu trả lời như vậy, có người rất không vừa ý.
Vòng qua eo Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm thanh âm trầm thấp quyến rũ chết người nỉ non vào tai hắn: “Anh đang tỏ tình với em.”
“Em biết, kết quả là kẻ ngu ngốc nào đó bị công ty nhắc nhở, sau buổi biểu phải ngừng làm việc nửa tháng.”
Tiết Tầm không cho là đúng, cười: “Chuyện này không phải là rất tốt sao?”
“Amy oán giận em…”
“Chỉ cần em không oán giận là tốt rồi, người khác thì có liên quan gì.”
Văn Diễn Vũ sửng sốt, vài giây sau, nghiêng mặt, ai, vẫn không nhịn được cười.
Nhìn thấy nụ cười của Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm hơi run run, một khắc sau đã ôm chặt lấy Văn Diễn Vũ, cằm tựa trên bả vai của hắn, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “Anh rất vui… Lúc trước anh đã từng cho rằng vĩnh viễn còn lâu mới có được cơ hội như vậy.”
Văn Diễn Vũ ôm lại Tiết Tầm.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy thanh âm của mình: “Em cũng vậy.”
Trải qua những chuyện ấy, từng cơn sóng liên tiếp đả kích, vốn cho rằng cả đời này sẽ cứ như vậy, tinh thần suy sụp chờ ngày trôi qua, nhưng mà…
Hắn nên cảm ơn cha, nếu như không có cha, Tiết Tầm sẽ không thể chú ý tới hắn, càng không có khả năng nhận được hạnh phúc như lúc này.
Từ nơi sâu xa, có lẽ cha vẫn luôn phù hộ bảo vệ hắn.
Tiết Tầm vẫn luôn ở trong nhà Văn Diễn Vũ, những đồ vật linh tinh cần phải mua rất nhiều.
Văn Diễn Vũ lập danh sách, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, bất tri bất giác, đã lại đến cuối thu, mặc vào áo khoác, Văn Diễn Vũ vừa định ra ngoài, liền nhìn thấy ở huyền quan, một người đã hóa trang chờ sẵn.
“… Tiết Tầm, anh định cùng em ra ngoài?”
Sửa sang lại khăn quàng cổ, dưới lớp kính râm tối màu, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên: “Làm sao, không thể?”
Không nói lời gì nữa, lập tức kéo Văn Diễn Vũ đi ra ngoài.
Trong siêu thị,
“Này, cô xem, người bên kia dáng người thật sự quá chuẩn a…”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để anh ấy nghe được … Bất quá, bên cạnh anh ấy cũng là một nam nhân nha, hai nam nhân đi dạo siêu thị…”
“Kia thì có liên quan gì, dù sao nhìn rất đẹp đôi mà… Mau nhìn mau nhìn, anh ấy đang quay đầu lại, thật giống đang cười.”
“Trời ạ, thật đẹp trai... Chờ chút, sao tôi lại có cảm giác anh ấy khá giống Tiết Tầm?”
“Không thể nào! Tiết Tầm làm sao có khả năng xuất hiện trong siêu thị bình ổn giá!”
Văn Diễn Vũ lấy khuỷu tay húc húc Tiết Tầm, khẽ cau mày: “Hay là chúng ta đi mau đi…”
“Có sao đâu chứ.” Tiết Tầm ném vài cây bắp cải vào trong xe chở hàng, “Ừm, món ăn này nhìn không tệ.” Nói xong, xoay mặt nhìn về phía Văn Diễn Vũ, lộ ra nụ cười mê hoặc: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Theo nụ cười Tiết Tầm, nữ sinh xung quanh cơ hồ muốn thét chói tai.
Chỉ cần lộ nửa khuôn mặt đã…
Thở dài, Văn Diễn Vũ kéo qua Tiết Tầm, nhanh chóng lấy đại vài hộp thức ăn nhanh nữa, sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.
Đi trên đường, sắc trời đã từ từ tối lại, gương mặt chết bầm của Tiết Tầm cuối cùng cũng không còn gây chuyện nữa.
Nhấc theo túi mua sắm, Văn Diễn Vũ không tự chủ thả chậm bước chân, khí trời không tính là quá lạnh, gió mát nhẹ nhàng lướt qua mặt, cảm giác cực kỳ thoải mái, bên người đột nhiên duỗi ra một cánh tay, đem khăn quàng cổ quấn lên trên cổ của hắn.
Văn Diễn Vũ dừng một chút: “Em không lạnh.”
“Anh biết, bất quá anh chỉ muốn giúp em che lại.” Vẫn trước sau như một, vô cùng bá đạo, chỉ là lúc này thanh âm Tiết Tầm lại nghe đặc biệt thoải mái, “Nhớ khăn quàng cổ này không?”
Cẩn thận liếc mắt nhìn, do dự nói: “Là em năm đó…”
“Ừ, em tặng. Đúng rồi, đồng hồ anh đưa em còn giữ không?”
Một cánh tay đột nhiên vươn đến trước mặt y, nghiêng đầu, Văn Diễn Vũ hiếm khi lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Đùa anh thôi, em còn mang theo…”
Nói còn chưa dứt lời, cánh tay đang duỗi ra lập tức bị ai kia thuận thế lôi kéo, kéo tới trước người.
Tiết Tầm cúi đầu, nhắm thẳng gò má Văn Diễn Vũ nhanh chóng in xuống nụ hôn.
Người bị hôn sững sờ vài giây, mới hoàn hồn: “Đây là trên đường phố!!!!!!!!!”
Nắm chặt tay Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm nhanh chân hướng về bãi đậu xe, chạy: “Ai quan tâm.”
Thoáng nhìn qua những người xung quanh, người lớn nắm tay trẻ nhỏ, các đôi tình nhân nắm chặt tay nhau, nhân viên cố gắng đón tiếp khách hàng, những bé gái bán hoa hồng, đèn điện rực rỡ thu hút, hết thảy mọi thứ đều cố gắng, có trật tự, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
Thế giới rất lớn, chúng ta nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Thế nhưng, mặc dù nhỏ bé, cũng vẫn có quyền khát cầu hành phúc.
Đem đồ vật mua về thu dọn sạch sẽ, Văn Diễn Vũ mới bắt đầu chuẩn bị cơm tối, đơn giản ba món mặn một món canh, thế nhưng lại hơn xa sơn hào mỹ vị.
Tiết Tầm nheo mắt lại, thở dài thỏa mãn: “Nấu cho anh ăn cả đời đi.”
Đứng một bên thu dọn chén đũa, Văn Diễn Vũ tươi cười: “Nửa tháng rất nhanh trôi qua, anh định khi nào bắt đầu làm việc trở lại?”
“Một năm.”
“Cái gì?”
Cánh tay vòng qua eo Văn Diễn Vũ, đem tất cả chén đũa đẩy sang một bên, Tiết Tầm bình tĩnh nói: “Một năm này, anh sẽ cố gắng từ trong vòng giải trí kia, dứt ra. Anh nói, là thật.”
Văn Diễn Vũ cười nhẹ một tiếng: “Em tin anh. Chỉ là… Sợ anh sẽ hối hận.”
Đem Văn Diễn Vũ xoay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách kia, Tiết Tầm cũng cười: “Anh thừa nhận nhất thời anh có lẽ không buông bỏ được ánh đèn sân khấu kia, thế nhưng sẽ có một ngày anh muốn rời khỏi nó, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Mà dù sao, qua nhiều năm như vậy rồi, anh cũng cảm thấy mệt mỏi.”
Huống chi, vòng giải trí ấy lại nguy hiểm như thế, nếu không cẩn thận, sẽ vạn kiếp bất phục.
Anh không muốn chịu đựng những nguy hiểm ấy một lần nữa, nguy hiểm mất đi cuộc sống an nhàn bình thản bây giờ.
“Anh cũng thật là… lại tùy hứng.”
Tuy nói như vậy, nhưng ý cười vẫn lan tràn khắp nơi, nụ cười ấm áp nhu hòa, dường như lúc nào cũng sưởi ấm trái tim ai đó.
“Vậy anh có thể… Càng tùy hứng thêm một chút?”
Ngón tay thon dài nâng lên cằm Văn Diễn Vũ, cúi đầu bao phủ, không còn ôn nhu lưu luyến, mang theo dục vọng nồng đậm và khát khao trần trụi, khát khao xâm chiếm, khát khao có được, khát khao đáp lại, khát khao… Tất cả.
Cơ hồ không còn cứng nhắc như trước nữa, Văn Diễn Vũ rất nhanh thả lỏng thân thể, vòng tay đáp trả nụ hôn của Tiết Tầm.
Ngón tay linh hoạt nhanh chóng kéo ra áo lót màu trắng của Văn Diễn Vũ, điều hòa liên tục thổi ra gió ấm khiến không khí trong phòng nóng rực lên, hormone nam pha tạp với mùi vị tình dục nồng đậm, dần dần không thể phân biệt được.
Tự chủ và bình tĩnh của Tiết Tầm trong chớp mắt bị thiêu đốt không sót chút gì, chỉ vì người trước mắt này… Là người y yêu.
Giữa khe hở đôi bôi chật hẹp, quần áo ngổn ngang, Văn Diễn Vũ thở hổn hển mở miệng: “Vào phòng đi.”
Đem Văn Diễn Vũ áp ở trên bàn, Tiết Tầm bây giờ đã không còn chút kiên trì nào nữa, dục vọng tăng vọt, dùng thanh âm dụ dỗ thấp giọng đầu độc nỉ non bên tai Văn Diễn Vũ: “Sẽ không ai nhìn thấy.”
So với Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm hiển nhiên am hiểu cách khiêu khích dục vọng hơn nhiều, ngón tay dịu dàng như tiếng đàn piano mê hoặc rơi vào trên người Văn Diễn Vũ, khiến Văn Diễn Vũ rất nhanh trong nụ hôn kịch liệt đánh mất thần trí.
Những lúc như thế này, thần trí vốn dĩ không thể nào như ý mình.
Tỉ mỉ bôi trơn, từng chút từng chút chen vào bên trong thân thể Văn Diễn Vũ.
Đau đớn khiến Văn Diễn Vũ trong nháy mắt tỉnh táo lại, còn chưa kịp rên rỉ, lập tức nhận được nụ hôn nồng nhiệt, dục vọng không thể kiềm nén cũng nhanh chóng ập tới.
Đêm rất dài, bọn họ vẫn kịp, làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Cuộc sống chồng – chồng cứ thế trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau, tin tức Tiết Tầm quay lại Cảnh Thành được tung ra, cùng với đó chính là lịch trình dày đặc không thể không làm đang mỉm cười chờ y.
Liên hoan phim cuối năm, ( ếch ngồi đáy giếng) nằm trong danh sách đề cử nhiều hạng mục, trong đó bao gồm cả vai năm chính xuất sắc nhất của Văn Diễn Vũ.
Trần Diệc đặc biệt tìm chỗ đặt riêng cho Văn Diễn Vũ một bộ âu phục, bất quá, đáng tiếc, giải thưởng cuối cùng không rơi vào tay hắn.
Văn Diễn Vũ không cảm thấy thế nào cả, mà ngược lại, Tiết Tầm sau khi biết tin, có chút tiếc nuối: “Lần này danh sách mấy diễn viên ứng cử, kỹ năng diễn xuất tốt nhất kỳ thực là em.”
“Em không đồng ý a, nam chính xuất sắc nhất lần này là Lý Ý, kỳ thực anh ấy sớm nên được nhận chiếc cúp này từ mười năm trước rồi, hôm nay anh ấy vô cùng xứng đáng.”
“Thế nhưng diễn xuất trong bộ phim của anh ta chỉ có thể xem là khá đạt, nhiều nhất giải thưởng này cũng chỉ an ủi lão anh ta khi sắp rời khỏi ngành thôi, bất quá… Có thể nằm trong danh sách những diễn viên có thực lực này, nhận được giải chỉ là sớm hay muộn thôi, ảnh đế tương lai.”
Văn Diễn Vũ cười khẽ: “Em đối với chiếc cúp kia không có chấp niệm sâu như vậy.”
“Thế nhưng… Anh rất muốn nhìn thấy em một lần nữa đứng trước sân khấu, rạng rỡ tỏa ra hào quang, ừm, anh nghĩ như vậy hẳn sẽ rất thú vị.”
Trầm mặc vài giây, Văn Diễn Vũ mới nói tiếp: “Vậy anh có lẽ phải thất vọng rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy, em làm sao có thể trở về bộ dáng chưa từng trải qua đau khổ vất vả gì cả, bộ dáng luôn thuận buồm xuôi gió tiền đồ vô lượng, bộ dáng nam diễn viên mới xuất sắc, có lẽ cả đời này, em vẫn sẽ duy trì tính cách một minh tinh đã hết thời mà thôi.”
“… Vậy cũng không sao a, dù sao, anh yêu Văn Diễn Vũ, cho dù em như thế nào đi nữa.”
Sau vài giây im lặng, Tiết Tầm rốt cục lần đầu tiên nghe được hoàn chỉnh lời tỏ tình của Văn Diễn Vũ.
“Em cũng yêu anh, Tiết Tầm.”
Nhắm mắt lại, Văn Diễn Vũ nghĩ.
Có một số việc, nói ra khỏi miệng, kỳ thực, cũng không quá khó như mình tưởng.
Cuộc sống ngắn ngủi, có lẽ sẽ phải trải rất nhiều chuyện, cha mẹ mất đi, người người cười nhạo, mưu sinh gian khổ, những loại đã kích cho dù bằng cách này hay cách khác, thế nhưng bạn sẽ gặp được một người, người ấy bắt đầu quen biết bạn, hiểu rõ bạn, thậm chí yêu thương bạn, đột ngột vào thời khắc bạn không chú đến, người ấy sẽ xông vào trái tim bạn, cuộc sống bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]