“Vẫn không thay đổi ý định sao?” Ôn Dật Hàn xoay vô lăng, tựa tiếu phi tiếu.
“Anh có biết ……”
Ngoài của sổ xe mưa dần nhỏ đi, bầu trời ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
“Tôi nghĩ mình muốn một thứ tình cảm ổn định……”
“Anh ta có thể cho em sao?” Ôn Dật Hàn cười đến khinh thường,”Ở bên nhau là do nhu cầu, chia tay cũng không làm anh ta phiền não. Đừng lo lắng cho tương lai, mà hãy hưởng thụ hiện tại, đây mới là cuộc sống.”
“Anh ta không thể, anh cũng vậy……” Khóe miệng Lâm Lạc Ninh lộ ra một nụ cười,”Có lẽ anh nói đúng, nhưng tôi không thể vô tư như thế.”
“Thời gian mấy tháng có lẽ không đủ để em thay đổi thái độ sống, nhưng có thể khiến em chấp nhận tôi.” Xe chậm rãi dừng lại, Ôn Dật Hàn nhìn xuyên thấu ánh mắt trong suốt của cậu,”Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí……”
“Tôi không phủ nhận hiện tại anh khiến tôi thay đổi rất nhiều, bất quá…… Đợi khi anh có thể hứa hẹn yêu đương, thì lại đến nói những lời này đi.” Lâm Lạc Ninh cười khẽ nói.
Cậu biết mình không còn trẻ, sẽ không dễ dàng đem tình cảm đặt lên một người. Huống chi, cõi lòng vốn không rộng mở ấy, thật sự có thể chứa thêm một người khác sao?
Có lẽ Ôn Dật Hàn không thể lý giải tình cảm của mình, nhưng, hắn nói một câu quả thật không sai.
Cảm giác, không thể chịu sự khống chế của lý trí.
Ở công ty lại nhìn thấy Tề Hạo, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khach/1872600/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.