Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mất đi tình cảm, Lâm Lạc Ninh không muốn mất luôn công việc. Mà Tề Hạo cũng không muốn vậy.
Tình yêu chẳng qua là một phần của cuộc sống, không thể để nó trở thành chúa tể được. Dù gì thì cũng là người trưởng thành, không thể không hiểu đạo lý này.
Ở công ty lại lần nữa nhìn thấy Tề Hạo, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng hai người nhìn nhau cười, rồi cả hai cùng thản nhiên sáng tỏ.
Thì ra chia tay cũng không hề khổ sở như mình nghĩ, hoặc là trong lòng đã sớm tưởng tượng thiên biến vạn biến, cho nên khi thật sự đối mặt sẽ không cảm thấy gì.
Buồn cười là, như một vòng tròn, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm xuất phát. Không nếm qua những ngọt ngào cùng chua xót, sẽ không hiểu rằng, lui một bước là trời cao biển rộng.
Chỉ làm bằng hữu, tựa hồ cũng không tồi.
Từ hồi đại học cho đến giờ, hai người luôn hợp tác thuận buồm xuôi gió, mà Tề Hạo cũng quả thật có thiên phú, liên tiếp vài cuộc làm ăn đều thập phần thành công, khách hàng lớn cũng tiếp tục hợp tác.
Không nói chuyện đã qua, không nói chuyện cảm tình, hai người bọn họ, có lẽ như thế là tốt nhất.
Mùa xuân ở thành phố này luôn hơi lạnh. Tan việc, Lâm Lạc Ninh bước nhanh về trạm xe buýt, muốn mau chóng trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình.
Đó là chỗ cậu gọi là “nhà”.
Đi qua chỗ rẽ thứ nhất, ánh mắt lập tức dừng lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khach/1872596/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.