Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng dáng cô đơn của người ấy, Tề Hạo lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác phẫn nộ khi bị cự tuyệt.
Đưa tiền cho cậu không phải là để cứu tế, mà là… thấy cậu tiết kiệm không dám chi tiêu cho bản thân, không hiểu sao anh lại thấy đau lòng.
Anh từ nhỏ đã không phải lo cơm áo gạo tiền, không để ý rằng củi gạo lửa diêm hàng tháng cũng là số tiền không nhỏ. Cho tới bây giờ chỉ biết hưởng thụ cuộc sống do cậu chăm sóc, mà không biết rằng cậu cũng cần tiền để sống qua ngày.
Ngày trước ở chung thì không nói, tối thiểu Lâm Lạc Ninh không bị áp lực về tiền thuê nhà. Nhưng bây giờ thì…
Khó trách cậu ăn uống ít như vậy, còn nói dối là không có ngon miệng.
Nhưng, trừ tiền ra, anh thật sự không biết bản thân còn có thể cho cậu cái gì.
Mang tâm trạng buồn bực rối loạn chạy theo người kia, giữ lấy túi thức ăn trong tay cậu. “Xin lỗi, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi…”
Người kia cúi đầu, mím môi, hồi lâu mới ngẩng đầu, cười khẽ. “Tôi biết, cám ơn.”
Trái tim anh bỗng đập nhanh đến không thể kiểm soát, Tề Hạo vội áp chế cảm giác rục rịch kia, sóng vai cùng cậu đi về phía trước.
Không phải mùa xuân, nhưng số lần anh động dục thì ngày một thường xuyên. Tầm mắt luôn vây quanh cậu, ngay cả một nụ cười nhẹ, trong mắt anh cũng trở nên sinh động lạ thường.
Không phải không thể đi tìm người bên ngoài, chẳng qua luôn cảm thấy thiếu hứng thú, đến bây giờ thậm chí còn thấy chán ghét. Cảm thấy bọn họ rất tùy tiện, vẫn là kẻ luôn im lặng trong nhà kia tốt nhất.
Phải biết rằng trước kia anh không phải người như vậy, chẳng lẽ quả thực chỉ lên giường một lần mà đã khắc cốt ghi xương?
Đã phạm sai lầm một lần, sẽ không thể tái phạm nữa. Cho dù Lâm Lạc Ninh tính tình có hiền lành thế nào, cũng không thể chịu được anh quấy rầy nhiều lần như thế.
Bất quá, từ trước đến giờ, dù anh làm chuyện gì, người kia cũng sẽ bỏ qua vô điều kiện. Cho dù là bị anh xâm phạm hay cùng anh dây dưa cho đến bây giờ.
Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra ý nghĩ, “nếu Lâm Lạc Ninh thích đàn ông thì tốt rồi”, nói vậy, có lẽ cậu sẽ dung túng cho anh một chút cũng không chừng.
Nhưng đã quen nhau lâu như vậy, Tề Hạo chưa bao giờ cảm thấy cậu cùng tính hướng với mình, bất quá cũng chưa thấy cậu có bạn gái.
Một người độc thân nhiều năm như thế, cho dù là cấm dục cũng thật sự hơi quá mức.
Nghĩ đến đêm mê loạn kia là lần đầu của Lâm Lạc Ninh, trong lòng vui sướng xen lẫn áy náy.
Có trời biết lương tri anh đều đã chạy hết đi đâu, chỉ biết là, hiện tại bản thân anh chẳng khác gì một đại dâm trùng.
“Lạc Ninh, hôm nay tôi còn có việc…” Anh đen mặt oán giận nói với người trong điện thoại, đồng thời hung hăng dẫm bẹp trợ lý bất lực kia trong lòng. “Buổi tối sẽ không đến chỗ cậu ăn cơm được…”
“Ừ, được, vậy cậu hãy chú ý nghỉ ngơi.” Giọng nói bình tĩnh không có cảm xúc gì, nhưng thực tế cậu phải cố gắng rất nhiều.
Tề Hạo cũng biết ngày nào mình cũng tới quấy rầy là không ổn, nhưng khi tan tầm vẫn không khống chế được tay lái mà chạy vội qua.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Theo lý thuyết, tổng giám đốc không cần tăng ca, chỉ cần cùng các cổ đông định ra quyết sách, khống chế tốt đại cục, đem mọi chuyện giao cho cấp dưới là được.
Nhưng trợ lý kia ngay cả việc anh giao cho cũng làm không được. Gửi công văn chậm trễ không nói, ngay cả thời gian gặp khách cũng nhầm. Làm hại anh phải dùng thời gian ăn tốt mời mọc người ta, thuận tiện giải thích chuyện ban ngày.
Tuy đều là khách hàng cũ, danh tiếng Tề thị cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì buộc phải có.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi đã là nửa đêm, nhìn bầu trời đầy sao lái xe đến quảng trường yên tĩnh, trên ô cửa sổ quen thuộc hiện lên ánh đèn nhàn nhạt.
Gõ mãi chẳng thấy ai mở cửa, Tề Hạo tính gõ thêm mấy cái, mới nghe được tiếng bước chân cuống quít bên trong.
Cửa mở ra, câu “Sao chậm thế…” còn chưa nói ra miệng, thân thể anh đã cứng đờ trong nháy mắt.
Tóc Lâm Lạc Ninh còn ướt sũng nước, toàn thân chỉ khoác một chiếc áo dài, hơi thở gấp gáp, đang nắm lấy tay đấm cửa, trông như là vừa tắm rửa xong vội vàng đi ra, trên mặt cậu còn mang theo sắc hồng do hơi nước.
Tề Hạo cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, trước mắt chỉ còn lại thân thể mê người cùng khuôn mặt thanh tú kia.
Chiếc áo hé mở, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ trơn mượt. Từ tầm mắt của anh, còn mơ hồ nhìn thấy hai điểm phấn hồng ẩn hiện.
Đôi môi vốn nhợt nhạt, vì hơi nước mà trở nên trơn bóng đẹp lạ lùng, lông mi dài dính đầy bọt nước, cứ mỗi khi run lên nước sẽ thi nhau rơi xuống.
Tề Hạo không thể không tin rằng, giờ phút này, Lâm Lạc Ninh có một loại quyến rũ chết người. Không hề có ngũ quan xinh xắn, nhưng lại mang theo hơi thở tinh thuần, khiến cho người ta không tự chủ được muốn thân cận, thậm chí giữ lấy.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt nóng rực không rời khỏi thân thể mình, Lâm Lạc Ninh đỏ mặt khép lại vạt áo. “Không phải cậu nói có việc à? Sao lại tới đây…”
Cảnh đẹp lập tức bị che khuất, Tề Hạo miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, lại mỉm cười chăm chú nhìn cậu. “Tôi chỉ ăn một bữa cơm bên ngoài thôi.”
Anh bây giờ thật sự cảm ơn tay trợ lý ngu ngốc kia, nếu không phải như vậy, chỉ sợ anh chẳng có cơ hội nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt diệu này. Mà dưới cái nhìn chăm chú của anh, khuôn mặt Lâm Lạc Ninh cũng dần dần trở nên quẫn bách ngượng ngùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.