“Hi~ Tôi là Tề Hạo, từ hôm nay trở đi chúng ta là bạn cùng phòng.”
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói mắt, tựa như che kín mọi cảnh vật trong phòng, chỉ còn lại thiếu niên hăng hái này trước mắt.
Cậu ngây thơ vươn bàn tay do dự: “Chào.”
“Đừng dùng cách chào hỏi khách khí như thế chứ?” Đối phương cười to, cầm tay cậu, rồi rút tay về kéo người bên cạnh mình lên.
“Đây là Hứa Hi, bạn cùng lớp của tôi, ở phòng bên cạnh.”
Nam sinh tóc nâu lộ ra hàm răng trắng tinh, rạng rỡ nhìn cậu cười cười, trên má hiện ra đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hai người sóng vai đứng đối diện cậu, gió nhẹ thổi qua, trong vườn trường rộ tiếng ve rả rích.
Đó là một mùa hè sắc màu loang lổ.
Dường như từ nay về sau, cậu không còn nhìn thấy ánh dương tươi đẹp như thế nữa.
Trên lầu có vài tiếng vang vụn vặt, khiến Lâm Lạc Ninh bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Phòng khách to như vậy nhưng trống rỗng, chỉ có chiếc đèn màu quả quýt trên hành lang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Cậu theo thói quen day day cổ. Không biết từ lúc nào, lại ngủ thiếp đi trên ghế sa lông.
Lại còn nằm mơ như vậy nữa.
Rõ ràng là chuyện bảy năm trước, rõ ràng tưởng rằng đã xóa nó khỏi trí nhớ, thế mà lại hiện về trong đầu rõ mồn một.
Mới hai mươi sáu tuổi mà đã bắt đầu nhớ lại bản thân mình khi trước, quả thực đã già rồi sao?
Nở nụ cười tự giễu, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp nửa đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-khach/135269/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.