Bái Chính che mặt dựa vào vai Thịnh Kỳ Phương, " Em sai rồi, em thực sự biết sai rồi...Trước đây anh luôn hỏi em có biết sai hay không, em cũng không hiểu anh muốn nói gì. Nhưng hiện tại em đã rõ, Thịnh Kỳ Phương, em biết sai, em sai rồi...Xin lỗi... "
" Ừm, sai ở đâu? "
" Anh không có gạt em, em không nên nghĩ như vậy...Càng không nên, không nên giam anh. "
" Còn gì nữa không? ''
Bái Chính khóc rất thương tâm, không biết là vì nghe không thấy, hay là vì không muốn trả lời. Động tác của Thịnh Kỳ Phương vẫn ôn nhu giúp cậu bình tĩnh lại, anh nghiêm túc hỏi tiếp, " Còn gì nữa không? ''
" Vẫn còn, là anh liên tục cho em cơ hội. Thế nhưng em vẫn không nhận ra. Anh quá tốt, so với những gì em biết còn tốt hơn gấp trăm lần, là do em không hiểu...Ô ô ô...Em sai rồi, cuối cùng em vẫn phạm sai lầm. Ô ô ô ô... "
" Có một ngày, mọi thứ đều có vẻ rất tốt...Anh cũng xem như không tệ. Em hỏi anh, nếu anh đi Mỹ rồi, Thịnh Kỳ Viên tính sao đây. " Thịnh Kỳ Phương bất đắc dĩ nhìn Bái Chính, " Em vì sao lại hỏi vấn đề đó? Lúc ấy anh cho rằng, đáng lý ra em nên hỏi anh, nếu như anh đi rồi, em phải làm sao đây. "
" Em không dám...Em không dám nghĩ tới... "
" Thế nhưng em lại dám nhốt anh lại. "
Nước mắt Bái Chính dường như không thể ngừng rơi, ngay sau đó, đã thấm ướt một mảng da của Thịnh Kỳ Phương, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-hong-nhun/877595/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.