Chương trước
Chương sau
Bái Chính che mặt dựa vào vai Thịnh Kỳ Phương, " Em sai rồi, em thực sự biết sai rồi...Trước đây anh luôn hỏi em có biết sai hay không, em cũng không hiểu anh muốn nói gì. Nhưng hiện tại em đã rõ, Thịnh Kỳ Phương, em biết sai, em sai rồi...Xin lỗi... "
" Ừm, sai ở đâu? "
" Anh không có gạt em, em không nên nghĩ như vậy...Càng không nên, không nên giam anh. "
" Còn gì nữa không? ''
Bái Chính khóc rất thương tâm, không biết là vì nghe không thấy, hay là vì không muốn trả lời. Động tác của Thịnh Kỳ Phương vẫn ôn nhu giúp cậu bình tĩnh lại, anh nghiêm túc hỏi tiếp, " Còn gì nữa không? ''
" Vẫn còn, là anh liên tục cho em cơ hội. Thế nhưng em vẫn không nhận ra. Anh quá tốt, so với những gì em biết còn tốt hơn gấp trăm lần, là do em không hiểu...Ô ô ô...Em sai rồi, cuối cùng em vẫn phạm sai lầm. Ô ô ô ô... "
" Có một ngày, mọi thứ đều có vẻ rất tốt...Anh cũng xem như không tệ. Em hỏi anh, nếu anh đi Mỹ rồi, Thịnh Kỳ Viên tính sao đây. " Thịnh Kỳ Phương bất đắc dĩ nhìn Bái Chính, " Em vì sao lại hỏi vấn đề đó? Lúc ấy anh cho rằng, đáng lý ra em nên hỏi anh, nếu như anh đi rồi, em phải làm sao đây. "
" Em không dám...Em không dám nghĩ tới... "
" Thế nhưng em lại dám nhốt anh lại. "
Nước mắt Bái Chính dường như không thể ngừng rơi, ngay sau đó, đã thấm ướt một mảng da của Thịnh Kỳ Phương, từ đó tiến vào áo ngủ, dọc theo là da trơn bóng hướng về địa phương không đến được, " Em biết sai rồi, em thực sự biết mình sai... Ô ô... "
" Được được. " Thịnh Kỳ Phương bất đắc dĩ thở dài lần hai. Anh quả thật không có cách nào, nhưng mặt khác lại nghe thấy được trong lời nói là sự nhẹ nhõm, " Em muốn khóc hết trọn một đêm này luôn sao? "
Bái Chính tựa trên cổ anh lắc đầu, sau đó lẩm bẩm câu gì đó không rõ. Thịnh Kỳ Phương đưa tay lau mặt cho cậu, lòng bàn tay anh ẩm ướt, mặt Bái Chính cũng không còn ướt nữa.
Anh thở dài, cánh tay đang lau nước mắt cho cậu bỗng chuyển qua nắm cằm Bái Chính, kéo gương mặt cậu lại sát mặt mình. Thịnh Kỳ Phương cúi đầu, hôn lên cánh môi ướt át.
Hai người cùng nhau nếm trải mùi vị mặn đắng. Thịnh Kỳ Phương hôn rất nhẹ, anh chậm rãi ngẩng đầu, Bái Chính liền từ trong ngực anh ngồi dậy.
Một tay Thịnh Kỳ Phương đặt lên eo Bái Chính, tay còn lại nắm cằm cậu được buông tha, chuyển đến đặt trên cổ Bái Chính, " Không khóc, không khóc. "
Bọn họ một lần nữa dán chặt vào nhau, nhưng lúc này không còn thái độ tránh né, hai tay Bái Chính chui vào bên trong áo ngủ của Thịnh Kỳ Phương, vòng qua thắt lưng ôm lấy lưng anh, hai tay cậu di chuyển từ trên xuống dưới, xoa qua xoa lại, Thịnh Kỳ Phương lại càng dùng sức hôn cậu, cậu liền nhịn được phát ra từng tiếng rên rĩ.
Nhưng nếu cả hai cứ dính lấy nhau như vậy trên ghế sô pha thật sự không tiện, hai người không thể cởi quần áo, mà Bái Chính vẫn tiếp tục quấn lấy Thịnh Kỳ Phương, môi cậu liên tục dán lên muốn hôn, hai chân cũng quấn lên lưng anh, áo ngủ đã cởi được một nửa, còn quần vẫn vướng ở thắt lưng kéo mãi không được.
Nóng, quá nóng.
Thịnh Kỳ Phương nhíu mày, tận lực giữ tỉnh táo lui về sau một chút, tay của anh vói vào bên trong quần ngủ xoa nắn cánh mông đang ưỡn ra của Bái Chính, thanh âm trầm khàn vô cùng: " Đợi đã, trở về giường. "
Bái Chính đang trầm mê trong nụ hôn, đột nhiên bị tách ra khiến vẻ mặt cậu trở nên mơ màng, chỉ biết ướt mắt nhìn Thịnh Kỳ Phương, sau khi nghe xong cậu mới ngây ngốc phản ứng lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhận được đồng ý, Thịnh Kỳ Phương nâng mông Bái Chính lên ôm cậu trở về phòng, anh vừa đặt cầu nằm xuống giường, đồng thời kéo cái quần jean đáng ghét kia xuống.
" Ư " tính khí nóng rực của cả hai dựa theo cái ôm dán chung một chỗ, Bái Chính nắm drap giường kêu một tiếng.
Thịnh Kỳ Phương bị cậu kéo xuống, bắt buộc anh phải cúi đâu, môi lưỡi dây dưa cùng nhau, Bái Chính ngửa đầu, chủ động duỗi ra đầu lưỡi hôn anh, đồng thời đưa tay Thịnh Kỳ Phương hướng về phía dưới của mình
Trong phòng không có gì cả, bao cao su, dầu bôi trơn, cái gì cũng không có.
Thịnh Kỳ Phương ý thức được việc này, nhưng anh còn chưa kịp phiền não, đầu ngón tay đã chạm phải một mảnh ẩm ướt mềm mại.
" Anh, anh trực tiếp vào đi. " Khuôn mặt cậu đỏ chót, hai mắt cũng hồng hồng, lồng ngực trắng nõn, hai đầu v* không kềm được cứng lên, " Em đã khuếch trương rồi. "
Tuy rằng đã khuếch trương, nhưng quá trình tiến vào vẫn rất khó khăn.
Tuy rằng miệng nhỏ có thể co giãn, nhưng nó đã lâu không được làm, hiện tại để có thể nuốt vào cự vật to lớn, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nội vách của Bái Chính vô cùng chặt, lại còn ấm mềm, khiến cho cảm giác da thịt ma sát càng trở nên rõ ràng hơn. Nơi đó gắt cao mút lấy dương v*t của Thịnh Kỳ Phương, mỗi một lần co rút đều có thể khiến anh trực tiếp bắn tinh.
Hai chân Bái Chính bị Thịnh Kỳ Phương tách ra hai bên, nơi cả hai giao hợp liên tục vang lên âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước.
"Ưm! Ưm! A...Ô ô... " Mỗi một lần Thịnh Kỳ Phương đẩy nhanh tốc độ thao cậu, mắt Bái Chính sẽ theo đó mà nỗi lên từng làn sương mờ, vòng eo mảnh khảnh bị nhéo vài cái, tràng bích liền sẽ co rút lại, hút chặt đến mức Thịnh Kỳ Phương phải nhăn mày, anh một lần nữa thẳng lưng, hung hắn cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, kèm theo một trận cọ xát, hành động cứ lặp đi lặp lại tựa như trừng phạt, anh không ngừng trừu sáp bên tràng bích, khiến cho tiếng kêu rên của cậu không cách nào phát ra.
Đại khái Bái Chính cũng biết nếu như giảm nhẹ tốc độ trừu sáp thì cậu cũng chẳng vui vẻ tí nào, vì thế cậu thuận theo thả lỏng eo, mu bàn chân trắng nõn chuyển động theo nhịp độ ra vào của cơ thể Thịnh Kỳ Phương, chân còn lại gác trên vai anh, miệng huyệt đỏ sẫm hiện ra, không chút che dấu.
Người dưới thân ngoan ngoãn, càng khiến cho dương v*t cử anh trở nên sung huyết, cứng rắn, quy đầu căn cứng lần thứ hai đỉnh vào trong, kích thích tràng thịt.
Toàn thân Bái Chính đều đỏ, nhưng đỏ nhất vẫn là bả vai vả xương quai xanh, lộ ra tư thái sắc tình, lại mang theo sự hấp dẫn khiến người ta muốn ức hiếp cậu.
Nước mắt từ khóe mắt tuôn ra, rất nhanh theo sự xóc nảy của thân thể rơi xuống tóc mai, " A...Ô ô ô...Ưm a...Em...A a a...! "
Sau khi bắn một lần, dương v*t hơi nhũn xuống, Thịnh Kỳ Phương chống đỡ bằng chân sau ôm Bái Chính. Lồng ngực lần thứ hai kề sát, cảm nhận cơ thể bị di chuyển, Bái Chính có chút sợ hãi thít chặt miệng huyệt hút lấy anh, lần này lửa lan nhanh còn hơn đốt lá, Thịnh Kỳ Phương sờ một đường từ cánh mông run rẫy đến phần eo, tiếp theo là đầu v* cứng rắn, cuối cùng dùng lại trên môi Bái Chính.
Anh dùng sức đè xuống, nhìn cánh môi đỏ tươi dần dần biến thành mài trắng, sau khi buông tay, Thịnh Kỳ Phương lại nhìn thấy dáng vẻ đỏ ửng của cậu, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên mắt cậu, đồng thời liếm một cái, lông mi Bái Chính chớp loạn, bị anh liếm khiến cổ họng cậu phát ra âm thanh rên rĩ.
Thịnh Kỳ Phương muốn làm một lần nữa, nhưng tốc độ lần này tương đối chậm, nguyên căn dương v*t được rút ra, sau đó lại chậm rãi đi vào, làm cho tràng thịt cảm nhận trọn vẹn độ nóng cũng như từng mạch gân nỗi lên trên dương v*t.
Mặt mày Bái Chính càng thêm đỏ, cậu không dám nhìn Thịnh Kỳ Phương, rũ mắt " hừ " một tiếng dài
" Thích như vậy? "
" Ừ... "
Thịnh Kỳ Phương lại hôn lên khóe mắt cậu, " Thích chậm một chút? "
Biểu tình Bái Chính thụ sủng nhược kinh, điều này khiến cho cõi lòng Thịnh Kỳ Phương giống như bị một con kiến nhỏ nhẹ cắn, ê ẩm, khó chịu. Anh thẳng lưng, động tác ngày một chậm, một lúc sau, Bái Chính mới hít hít mũi, tiến tới hôn anh.
Bái Chính loạn thất bát tao mà hôn khóe mắt của Thịnh Kỳ Phương, mũi và khóe môi, cậu nói: " Thích anh, Ừm...Thích anh... "
Thịnh Kỳ Phương nghiêng đầu né qua, " Bộ dạng y hệt chó con. "
" Ừ... " Bái Chính bị anh đâm vào kêu lên, ướt mắt nói: " Không liên quan, anh động đi. "
Thịnh Kỳ Phương vẫn không động. Anh đã bắn một lần, hiện tại có rất nhiều kiên nhẫn, " Tại sao lại tới? "
"...Nhớ anh. "
" Ngày hôm qua không nhớ, tháng trước không nhớ? "
Bái Chính dời tầm mắt, cố gắng dùng tay che mặt.
Thịnh Kỳ Phương giật tay cậu ra đè lên giường, anh cúi đầu, chui vào lồng ngực trắng tuyết cắn một trận, đầu v* phấn nộn bị ngậm, tận khi Bái Chính bật khóc mới được buông ra, " Nói "
" Em đều nhìn thấy. " ánh mắt Bái Chính không chút do dự, gương mặt quay lại đối diện với Thịnh Kỳ Phương, mang theo mười phần uất ức, nhỏ giọng nói: " Bạn học đăng hình anh lên, một đám người không biết xấu hỗ ở dưới gọi lão công ''
" Anh vì sao lại như vậy a? Chụp ảnh chung thì không sao, thế nhưng tại sao lại để lộ nửa thân mà chụp? Áo sơ mi của anh gần như trong suốt, còn không bằng đừng mặc ah. "
Bên trong Bái Chính còn đang cắm thứ kia của anh, đầu v* cũng xém bị cắn đến trầy da, lời nói ra đáng thương muốn chết, lại bắt đầu " bạch bạch bạch " rơi nước mắt, " Đến bọn người tiểu Linh ở trong nước cũng có tấm hình đó, anh biết mấy người họ lưu hình lại để làm gì không? "
" Không biết. " Thịnh Kỳ Phương đỉnh vào, " Em có lưu không? "
Bái Chính ngập ngừng, " Có. "
" Vậy em giữ lại làm gì? "
Bái Chính không nói lời nào, đã bị Thịnh Kỳ Phương lật qua đâm tới. Thời gian dài hưởng thụ sự ôn nhu, giờ đây thân thể có chút thiếu thốn, tình hình dần trở nên kịch liệt, Bái Chính cọ mặt lên giường, ngón tay thon dài nắm ga giường, tiếng khóc truyền đến, kèm theo là âm thanh rên rĩ dè dặt, pha lẫn ủy khuất.
Thịnh Kỳ Phương cảm giác dường như cậu đã khóc cạn nước mắt cả đời này của mình trong đêm nay, anh thở dài một hơi, tay vươn ra phía trước, tìm dương v*t của Bái Chính, nắm trong tay tuốt lộng, nó đã rất cứng, đầu khấc đã tiết dịch thể, nhưng Bái Chính vẫn không bắn được.
Thịnh Kỳ Phương đẩy nhanh tiết tấu, cúi đầu hôn lỗ tai Bái Chính, thấp giọng nói: " Muốn gọi cứ gọi "
Bái Chính chớp mắt, quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, mang theo thăm dò và khẩn cầu. Lòng Thịnh Kỳ Phương lại thoáng đau, âm thanh càng trở nên ôn nhu, anh cảm giác bản thân chưa bao giờ có thể dịu dàng được như hiện tại, " Đừng sợ "
" Lão công... " Bái Chính được cho phép, nước mắt tuôn rơi kêu tiếng " lão công " đầu tiên trong đêm, ngay sau đó liền thẳng eo bắn ra.
Trong cơn cao trào, cậu vô cùng mơ hồ, miệng còn muốn hôn Thịnh Kỳ Phương, không ngừng nhỏ giọng gọi: " Lão công, lão công...Lão công... "
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ kiểu châu Âu, chiếu thành một mảnh sáng trong trơn bóng. Thịnh Kỳ Phương dịu dàng vuốt mái tóc thấm mồ hôi của cậu, thoáng hôn qua khoé môi cậu, nhẹ giọng đáp lời, " Ừ, bảo bối "
Hết
Cuối cùng mình cũng hoàn bộ này rồi, tung bông đê ???. Cám ơn các bạn đọc đã đồng hành cùng mình và tác phẩm " Quả Hồng Nhũn " trong suốt 2 tháng 17 ngày qua. Hy vọng trong tương lai, các bạn sẽ còn tiếp tục ủng hộ các tác phẩm của Dưa, và mình sẽ càng nổ lực để mang đến những tác phẩm hay nhất đến cho mọi người, lần nữa xin cảm ơn <3
Tạm biệt Thịnh Kỳ Phương, tạm biệt Bái Chính. Người có tình, cuối cùng vẫn về bên nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.