Trong hai ngày Quốc khánh, Vệ Mẫn và Ôn Từ không liên lạc nhiều, thường chỉ nói vài phút qua điện thoại, Đỗ Khang nhìn thấy anh ngày càng trầm lặng. 
Cuộc trò chuyện đêm say đó, Đỗ Khang không hoàn toàn quên. 
Cậu ta chưa bao giờ thấy ai yêu mà từ đầu đã nghĩ đến chia tay, nhưng vẫn hết lòng yêu thương. 
Nếu không sợ bị đánh, cậu ta đã muốn hỏi: “Đây không phải là bệnh sao?” 
Vệ Mẫn biết Đỗ Khang nghĩ gì, nhưng cũng không giải thích. Anh dồn hết tâm trí vào công việc, nhưng khi rảnh rỗi lại luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại. 
Buổi chiều, điện thoại vang lên. 
Dương Khang và hai người khác đồng loạt ngẩng đầu từ trước máy tính, nhìn thấy Vệ Mẫn cầm điện thoại lên, tất cả đều dựng tai nghe. 
Vệ Mẫn cầm tài liệu trên bàn ném qua ba người, vừa ừ vừa báo cáo hôm nay làm gì, dạo này cuộc trò chuyện của họ đều như vậy. 
Chưa nói được mấy câu, Ôn Từ nói muốn cúp máy. Vệ Mẫn gọi cô một tiếng, lại không biết nói gì, cuối cùng cũng chỉ nói “tự chăm sóc tốt cho bản thân.” 
Trước khi cúp máy, Vệ Mẫn nghe thấy tiếng nền bên kia, giống như âm thanh trong bệnh viện, anh chưa kịp nghe kỹ thì đầu dây bên kia đã chỉ còn tiếng tút tút. 
Anh không gọi lại, trái tim chịu đựng suốt mấy ngày như bị đánh gục hoàn toàn. Anh đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài. 
Dương Khang hỏi: “Đi đâu đấy?” 
“Thượng Hải.” 
Anh không quay đầu lại, cánh cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-han/3554704/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.