Đến khi trời tối, Vệ Mẫn mới ra khỏi đồn cảnh sát, viên cảnh sát phụ trách vụ án đi sau cậu, “Cháu cần đưa về không?”
“Không cần, cảm ơn.” Cậu kéo cao cổ áo, lại ho một tiếng.
Buổi tối gió lạnh thấu xương, có bông tuyết rơi dưới chân.
“Cháu thực sự không biết ai đánh mình hả?” Lão Trần vẫn cố gắng đến cùng: “Cháu phải tin tưởng cảnh sát, cháu còn nhỏ, không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm được.”
“Chú, cháu thực sự không biết, nếu biết cháu có thể không nói với chú sao ạ?” Vệ Mẫn bật cười bất đắc dĩ, vết thương di chuyển theo khóe miệng, đầu lông mày nhăn lại.
“Vậy được, nếu nhớ được cái gì thì cứ liên hệ… liên hệ với chú là được.” Lão Trần vỗ vỗ cánh tay cậu, “Về sớm đi, đừng để bà của cháu lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn chú, quay về cháu sẽ gửi lại tiền thuốc men.”
“Chút tiền này còn tính toán với chú, về đi.” Lão Trần nhìn bóng lưng cậu thiếu niên biến mất trong màn đêm, khẽ thở dài.
Đi được một đoạn, Vệ Mẫn nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thì dừng lại.
Mấy người ở trong góc tối chạy chậm đến gần, cầm đầu nhìn thấy miếng gạc trên đầu Vệ Mẫn, mắng: “Mẹ kiếp, có phải bọn Đỗ Nhất Bân không?”
Vệ Mẫn ừ một tiếng, dựa vào tường, lấy một điếu thuốc và bật lửa trong túi quần ra, ngọn lửa bập bùng thoáng qua, cậu hít một hơi thật sâu, ánh lửa như ẩn như hiện trong đêm tối.
“Đừng gây chuyện.” Cậu nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-han/2638106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.