Sau khi lên đỉnh, Hàn Chinh lưu luyến rút ra rồi vặn nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho Mèo Con đang ngồi ngẩn người trên bồn rửa mặt, hôn lên đầu cây nấm nhỏ gục xuống: "Vợ ngoan thật biết nghe lời."
Mèo Con ngơ ngác ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi một câu, "Không bị đánh ạ?"
Lúc nãy anh đã thấy Mèo Con có vẻ hoảng loạn vì tè dầm, nhưng lúc đó thân thể bị dương vật khống chế nên thực sự không thể dừng lại.
"Sao lại đánh?"
Hàn Chinh tắt vòi sen, quấn người trong khăn tắm rồi hỏi cho rõ ràng.
"Ai đánh em à?"
"Bác." Mèo Con chỉ vào đầu, cánh tay, đùi và bắp chân mình, "Đánh hoài luôn."
Nghe xong Hàn Chinh lập tức liên tưởng đến những vết sẹo chằng chịt trên người cậu lúc mới nhặt về.
"Bác nào?"
"Anh của ba."
Hàn Chinh cố nén tức giận bế Mèo Con về giường, chọn một tư thế thoải mái rồi mới hỏi thêm, "Sao bác lại đánh em?"
Mèo Con ngoẹo đầu cố gắng suy nghĩ, có lẽ nhớ lại chuyện gì không vui nên lông mày nhíu chặt, bĩu môi nói, "Mèo Con tè dầm, bác đánh, Mèo Con đói, không cho ăn cơm."
Chỉ có mấy chữ hời hợt nhưng lại chứa đựng lượng thông tin chấn động.
"Mẹ kiếp thứ rác rưởi gì thế?" Hàn Chinh nghe xong lập tức chửi ầm lên.
"Ông xã không đánh."
Mèo Con lại rúc vào lòng Hàn Chinh, "Ông xã tốt."
Người trong ngực vốn đã mềm như bánh nếp, khi thốt ra lời ngọt ngào này cứ như rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-giang/3544309/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.