【 Ý của em không phải thế này. 】
Không nghĩ tới anh sẽ lầm tưởng cô đang vòi tiền anh, Ôn Ninh không thể không giải thích rõ ràng với anh.
【 Em chỉ muốn đi giúp Giản Sơ một chút. 】
Trong giây lát, Hạ Chi Châu trả lời: 【Nếu em muốn đi, vậy thì đi thôi. 】
Cô vốn dĩ muốn thông báo cho anh, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của anh nhưng nể tình anh chủ động hào phóng mở miệng đưa thêm 300.000 tiền tiêu vặt cho cô, trong lòng Ôn Ninh đêm nay không thoải nái bởi vì sự tồn tại của Dương Ảnh lại lấy được chút xíu thư giản.
Có lẽ, Dương Ảnh biết được Hạ Chi Châu phải đi công tác trong bữa tiệc tối hôm qua, có lẽ là biết được thông qua anh trai của cô ta, chưa chắc là vẫn luôn giữ liên lạc với Hạ Chi Châu.
Chuyện không có chứng cứ trực tiếp, cô vẫn không nên định tội Hạ Chi Châu trước.
Ôn Ninh tự an ủi mình như vậy, khóe miệng lại nhếch lên, lúm đồng tiền hiện ra: 【 Cảm ơn. 】
Tuy rằng mới tách ra một ngày nhưng thật sự Ôn Ninh đã rất nhớ chồng mình nhưng nghĩ đến Hạ Chi Châu đi công tác ở bên ngoài, bận rộn một ngày lại sợ quấy rầy đến anh nghỉ ngơi, cuối cùng cô nhìn màn hình do dự một hồi, chỉ nhắn cho anh một câu “Ngủ ngon”.
Sau khi tắt đèn, Ôn Ninh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Chỉ trách ban ngày chỉ lo ngủ bù, ngủ quá nhiều dẫn tới buổi tối mất ngủ.
Cô ôm chiếc gối đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-doi-diu-dang/907552/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.