"Diên Diên xem tôi như trẻ con cũng không sao." Hắn ngoan ngoãn nói: "Giống lúc trước là được."
"Sao có thể chứ." Cô thở dài.
Nếu phải so sánh thì trước kia hắn như cún con ngọt ngào đáng yêu. Còn bây giờ, nhìn thế nào cũng là sói trưởng thành.
"So với trước kia thì có gì khác biệt?" Hệt như đang ấm ức, giọng thiếu niên mang thêm vài phần quật cường: "Chúng ta vẫn bên nhau. Tôi không thay đổi, Diên Diên cũng không đổi."
Sau tất cả, họ lại trở về với nhau.
Hắn chỉ cần một mình cô. Sẵn sàng vì cô mà làm bất cứ chuyện gì. Cam tâm tình nguyện trao đi tất cả những gì hắn có, hai tay dâng lên cho cô. Như vậy.. còn chưa đủ sao?
Cho dù không đủ, hắn cũng nhất định phải giữ cô lại bên cạnh hắn.
Dù sao hắn vẫn còn trẻ, mới mười tám thôi. Ngu Diên chiều chuộng hắn từ bé, có thể cưng chiều sự ngây thơ của hắn vô điều kiện. Thậm chí vì thế mà sinh thương yêu.
Sau đó, cô cũng không tiếp tục tranh luận với hắn nữa.
"Tôi đi trước nhé." Cô nói.
Tạ Tinh Triều: "Tôi tiễn em."
"Không cần, chỉ năm phút đi đường thôi." Ngu Diên nói: "Cậu cứ làm việc của mình đi. Đọc thêm sách cũng tốt. Chương trình học của khoa các cậu khó. Điểm trung bình năm nhất cậu nhất định phải bắt kịp. Bằng không, dù sau này muốn chọn con đường nào cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn."
Cô là người ôn hòa. Nhưng có một số việc sẽ không mù quáng nhượng bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-do-tram-me/2853661/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.