Từ Tây Lâm nằm ở phòng theo dõi đặc biệt bốn ngày.
Tống Liên Nguyên nói đúng, tốc độ thời gian trôi là không giống nhau.
Khi trưởng thành cần lo cho tương lai, không còn thời gian ngồi trên xà đơn xà kép ngoài sân thể dục nhìn nhau ngẩn ra như hồi mười lăm mười sáu, nội dung cuộc hẹn giữa bạn bè người yêu biến hết thành ăn cơm – dù sao không hẹn cũng phải ăn, khỏi lãng phí thời gian.
Mà khi gần đến trung niên, cũng chẳng còn tâm trí cùng người yêu cãi nhau thử nhau như hồi ngoài hai mươi nữa, mọi người đều trên có già dưới có trẻ, đặt mông xuống là củi gạo mắm muối, sứt đầu mẻ trán, một nhà hai trụ cột, mỗi người một cây đã ngẩng không nổi đầu, nào còn nhàn rỗi thoải mái để phí thời gian?
Mà hết thảy rối rắm nhấp nhô vào phòng theo dõi đặc biệt rồi, cũng đều thành giấy cắt hoa trên cửa sổ bên cạnh, tranh thu nhỏ trong kính vạn hoa.
Đây thật sự là một nơi khiến lòng dạ người ta không thể không rộng mở.
Đậu Tầm không biết mình mấy ngày nay sống thế nào, trước khi gặp Từ Tây Lâm, trong lòng hắn như dựng lên một cái đê tự bảo vệ mình, chặn hồng thủy ngập trời ở đằng sau, chỉ giữ lại chức năng ngôn ngữ cực kỳ nguyên thủy và cơ bản.
Mà đê lớn lung lay chực sập kia đã đổ ập xuống vào thời điểm lần đầu cho phép thăm bệnh.
Nhìn thấy Từ Tây Lâm toàn thân cắm đầy ống dẫn, Đậu Tầm suýt nữa sụp đổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cua/2424405/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.