Đậu Tầm khó mà tin nổi: “Mày nói cái gì?”
Từ Tây Lâm buông tay hắn ra, hơi ngồi thẳng lên: “Tao nói chúng ta kết thúc đi, Đậu Tầm, tao không kiên trì nổi nữa.”
Đậu Tầm ngớ ra, ngơ ngác đứng đó, cung phản xạ giống như nhất thời xảy ra vấn đề, mỗi một chữ đều hiểu, nhưng nối vào câu lại không hiểu nó có ý nghĩa gì. Từ Tây Lâm nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn xuống lầu, Đậu Tầm như vừa tỉnh khỏi cơn mơ túm tay gã, trong tình thế cấp bách, hắn lại bật thốt ra một câu: “Xin lỗi.”
Từ Tây Lâm ngẩn ra, bởi chưa từng nghe câu này, vậy mà lại có vài phần mới lạ xót xa.
Đậu Tầm như những hiệp khách ngu ngốc trong truyện, một bộ công phu nửa đời cũng chẳng học xong, chỉ có thời điểm sống chết trước mắt đột nhiên lóe linh quang, đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Hắn không thầy tự thông kéo bung miệng cống khóa chặt trên đầu lưỡi, một câu “xin lỗi” nói ra, những lời còn lại đột nhiên trôi chảy hơn rất nhiều.
“Tao xin lỗi được không? Tao sai rồi, tao…” Đậu Tầm căng thẳng mím môi, “Là tao tính nết không tốt, không biết lựa lời, mày tha thứ cho tao lần này, không có lần sau nữa đâu.”
Từ Tây Lâm trong chớp mắt cảm thấy đây không giống như lời Đậu Tầm biết nói.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ này hơi buồn cười – tiếng Trung Quốc ai chẳng biết nói? Con nít vài tuổi cũng có thể thuần thục sử dụng ba ngàn câu dùng hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cua/2424377/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.