Con chó già Đậu Đậu om sòm đáng ghét chết vào một ngày mùa xuân, không bệnh tật gì hết, hưởng dương mười bốn tuổi.
Dì Đỗ mới đầu lo lắng bảo không cho Từ Tây Lâm biết, sau đó nghĩ kỹ lại, gã đâu có mù, một con vật sống to đùng trong nhà không còn sẽ không phát hiện sao? Lúc này mới kêu Đậu Tầm vừa vặn về nhà báo cho gã hay.
Từ Tây Lâm đào cái hố ở sau vườn chôn Đậu Đậu, cảm xúc tựa hồ không bị ảnh hưởng lắm.
“Chó ấy à,” Gã nói với mình, “Chỉ sống được lâu thế thôi, đành vậy.”
Người thì, tuy sống đủ lâu để có thể làm bạn với nhau, nhưng cũng có phân chia già trẻ, cũng có thiên tai nhân họa, đều không nói chắc được. Từ Tây Lâm đã rất thản nhiên, gã phát hiện rất nhiều nỗi đau đớn của con người, đều đến từ hoài niệm quá nhiều. Nếu không có chấp niệm với “quá khứ”, hiểu đạo lý “quá khứ là quá khứ”, thì không quá sợ hãi cuộc sống sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cũng giống với năm nay qua mười bảy tuổi, đời này sẽ không còn tuổi mười bảy thứ hai nữa, mặc dù tiếc nuối song rất bình thường, chẳng ai sẽ vì qua sinh nhật mà tìm cái chết.
Chỉ là bà ngoại cực kỳ không quen, trong nhà thiếu con chó, thiếu hơn một nửa náo động, có mấy lần Từ Tây Lâm nhìn thấy bà kịch cũng chẳng nghe nữa, hát cũng thôi hẳn, ngồi ở cửa sân ngẩn ra, liền biết bà cô đơn.
Nhân dì Đỗ đi mua đồ ăn, Từ Tây Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cua/2424333/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.