Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân sinh viên báo danh vào ngày 01 và 02, ngày 05 bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.
Thời tiết tháng 9 năm ngoái vô cùng mát mẻ, cũng là thời điểm tân sinh viên năm ngoái tham gia khóa huấn luyện quân sự, cơ bản là không nắng lắm.
Nhưng tháng 9 năm nay lại vô cùng oi bức, trời nắng chói chang, như kiểu nhiệt độ từ tháng 7, tháng 8 còn kéo dài chưa dứt, mà dường như còn lên một tầng cao mới nữa chứ.
Mặc dù Ninh Manh không trang điểm, nhưng công tác chống nắng vẫn phải rất đầy đủ.
Sáng sớm ngày 05.
Mọi người đều bị triệu tập đến sân thể dục để phân đội.

Lần này các đội được chia theo khoa, Tô Hoài với Ninh Manh không cùng chuyên ngành đương nhiên sẽ không cùng một đội. Thực ra lúc điền nguyện vọng chuyên ngành, Ninh Manh muốn chọn khoa Kinh tế tài chính cùng Tô Hoài cơ, đáng tiếc Kinh tế tài chính lại đủ chỉ tiêu rồi, nên cô bị chuyển sang học khoa Văn.
Đồng phục huấn luyện rất rộng, đối với Ninh Manh có chút quá cỡ, trông có chút giống mặc áo phông nam, cô đã lấy size nhỏ rồi đấy chứ, chỉ tại thân hình quá còm nhom thôi.
Hiệu trưởng ở trên đài Chủ Tọa nói vài câu khiến ý chí chiến đấu của bọn học sinh sục sôi rồi tuyên bố khóa huấn luyện quân sự bắt đầu.
Giáo quan phụ trách nhóm Ninh Manh là giáo quan trưởng, trông vô cùng dữ dằn, rất nhiều cô gái không nhịn được chụm đầu ghé tai bàn tán về ông ấy.
Trong ba cô gái cùng phòng với Ninh Manh, ngoại trừ Lâm Bưu Nhiên ra thì hai người kia đều không quá nhiệt tình với Ninh Manh, bây giờ đang vây lại cùng ba bốn cô gái khác nói chuyện, có vẻ là đã có vòng bạn bè của mình.
Ninh Manh cũng chẳng thèm bận tâm, một mình cô ngoan ngoãn đứng đó, không ồn ào cũng không nói chuyện, mà không ngờ rằng nhờ vậy mà có thêm vài phần thiện cảm trong mắt giáo quan.
Sau khi tiếng còi vang lên, khóa huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Khâu Thần cùng bọn Đường Diệu chơi bóng rổ ở sân bóng nhỏ bên cạnh sân thể dục, chơi xong đang chuẩn bị quay về ký túc xá thì lúc đi ngang qua sân thể dục, đôi mắt sắc bén của Đường Diệu lại tia thẳng đến Ninh Manh đang đứng ở rìa đội, vội vàng dùng khuỷu tay chọc chọc Khâu Thần: “Ê anh Khâu, đó không phải là cô gái hôm trước sao?”
Khâu Thần quay đầu lại nhìn nhưng không thấy: “Ở đâu?”
“Hàng thứ 5 ngoài cùng đội phalanx chính giữa, tóc buộc cao đuôi ngựa đó.”
Vừa nói xong, Khâu Thần nháy mắt liêng tìm thấy Ninh Manh, ánh mặt trời chiếu vào góc mặt thanh tú của cô gái, bên dưới mũ huấn luyện là cái bóng nhỏ xinh, bởi vì phơi nắng quá lâu nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi, chậm rãi rớt xuống khuôn mặt.
Khâu Thần không đi tới, chỉ đứng đó nhìn, dường như quan sát cô thế này cũng là một loại hưởng thụ.
“Nghỉ ––” Giáo quan bắt đầu phát lệnh “Nghiêm ––”
“Nghỉ ngơi 10 phút.”
Nghe xong câu này, các bạn học vốn dĩ đang đứng tư thế quân đội liền đứng không nổi nữa, mất nước rồi như người giấy ngã ra mặt đất, sau đó lập tức bật dậy bởi mặt đất nóng bỏng da.
Khâu Thần thấy cô gái lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán, vươn đầu lưỡi liếm môi.
Anh quay đầu lại hỏi Đường Diệu: “Còn nước không?”
Đường Diệu ngẩn ra nói: “Còn, lúc nãy còn một chai trong túi chưa uống.”
“Đưa tôi.” Khâu Thần nhận chai nước khoáng từ trong tay Đường Diệu đi tới sân thể dục.
Giọng điệu Lý Ứng mang theo vẻ đùa giỡn nói: “Anh Khưu sẽ không có tình ý với đàn em kia chứ?”
Đường Diệu buông lỏng tay: “Có tình ý hay không thì chịu, nhưng chắc chắn là có hứng thú rồi.”
“Đỉnh của chóp đấy, trước đây đến hoa khôi khoa lồng tiếng tỏ tình, anh Khâu còn từ chối, vậy mà với đàn em mới gặp một lần lại có hứng thú.” Lý Ứng cảm thán.
“Thật sự, nhìn không ra luôn.”

Còn ở bên này.
Khâu Thần đi đến trước mặt Ninh Manh chào hỏi: “Hii, đàn em.”
Ninh Manh nghiêng đầu nhìn anh ta cũng chào một tiếng: “Đàn anh ạ.”
Khâu Thần đưa chai nước khoáng trong tay cho cô, cô không nhận lấy còn xua tay nói với anh: “Cảm ơn đàn anh, nhưng Tô Hoài nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác ạ.”
Khâu Thần ngước mắt: “Tô Hoài? Là gì của em vậy?”
Chàng trai bên cạnh lúc này mới đi tới, ném nhẹ chai nước khoáng trên tay vào ngực Ninh Manh trả lời: “Bạn trai.”
Giọng điệu lạnh nhạt không một chút khách khí.
Mặc dù từ lần trước gặp mặt đã cảm giác vậy rồi, nhưng vẫn không tưởng tượng nổi nam thần học bá cao lãnh mà các cô gái phát cuồng thực sự có bạn gái rồi.
Anh ta bất đắc dĩ đưa chai nước trong tay cho Lâm Vưu Nhiên ở bên cạnh, cô ấy hết sức ngại ngùng nói cảm ơn.
Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng, vừa nãy Tô Hoài không có ở đây, là bởi vì thấy Khâu Thần đột nhiên xuất hiện nên mới đi tới, ý thức nguy cơ của anh vô cùng mạnh.
Khâu Thần không còn lập trường gì để ở lại, đành cười cười xoay người rời đi, bông hoa này đã có chủ rồi, thật là đau hết cả đầu.
Anh ta suy tư gì đó rồi đi được vài bước thì phía sau lại truyền đến giọng nói lãnh đạm: “Khuyên anh nên thu hồi tâm tư của mình đi.”
Khâu Thần dừng bước một chút rồi đi về phía trước, trên mặt không ngăn được mà cười.
Tâm tư này mà muốn ngừng mà ngừng được, thì trong lòng cũng đâu có cái gì gọi là hỗn độn chứ.
Ninh Manh nhìn theo bóng lưng của Khâu Thần rồi nhìn sang Tô Hoài hỏi: “Tâm tư gì vậy?”
Tô Hoài vươn tay xoa đầu cô: “Không có gì, tập luyện quân sự cho tốt đó, sau này đừng quá nhiều lời với người đó nữa.”

15 ngày huấn luyện quân sự thật sự vô cùng khổ sở, ánh nắng chói chang, bãi tập bị phơi đến sắp bốc khói luôn rồi, huấn luyện quân sự dưới ánh mắt trời như vậy, có không ít cô gái thân hình gầy yếu bị cảm nắng mà ngất xỉu.
Nhưng đừng nhìn Ninh Manh nhỏ nhỏ gầy gầy, thực ra thể chất cực kỳ tốt, mẹ cô luôn rất chú trọng đến dưỡng sinh, với thực phẩm của Ninh Manh cũng đặc biệt rất để ý, bởi vậy mà sức khỏe của Ninh Manh luôn được đảm bảo.
Những kiểu thời điểm này, có thể nhìn rõ ràng mấy cô gái khác đều thở hồng hộc, hoa mắt chóng mặt thì Ninh Manh cũng chỉ lau mồ hôi thôi.
Giáo quan trưởng đương nhiên nhìn thấy cả, trong lúc mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi đã khen ngợi Ninh Manh một chút: “Mấy em nhìn bạn học này đi, đều là con gái như nhau, tại sao lại không giống các em động tí là ngất xỉu vậy hả?”
Không biết có phải lời nói này phản tác dụng rồi không mà mấy cô gái kia vốn đang rã rời đến than trời trách đất đều trắng mắt liếc Ninh Manh, còn nhỏ giọng thì thầm:
“Cô ta không mệt liên quan đíu gì đến chúng ta, thật hề hước.”
“Người ta phải diễn chứ, ở trước mặt giáo quan thì phải tránh biểu hiện đó.”

Bao gồm cả hai cô gái cùng phòng ký túc với Ninh Manh cũng đang lời ong tiếng ve về cô, có thể do từ ánh nhìn đầu tiên để cảm thấy Ninh Manh không cùng đẳng cấp nên bây giờ đương nhiên sẽ xa lánh cô.
Lâm Vưu Nhiên nhỏ giọng nói: “Manh Manh, cậu thật sự không mệt sao?”
Ninh Manh cười với cô ấy: “Không mệt, chỉ là có chút nóng á.”
Lâm Vưu Nhiên nhìn cô đầy bái phục: “Wow, cậu thật lợi hại, mấy ngày này mình sắp hư thoát [*] đến nơi rồi…”
[*] hạ đường huyết vì mất máu, mất nước, ra mồ hôi quá nhiều.
Hai người tùy ý trò chuyện vài ba câu, giáo quan lại thổi còi còn mọi người thì nhao nhao oán thán đứng dậy tiếp tục huấn luyện.
Lúc này, con đường nhỏ rợp cây xanh bên ngoài sân thể dục có vài người đi ngang qua.
“Lần này party chào đón tân sinh viên của chúng ta gần như đã chuẩn bị xong rồi.” Một đàn anh sinh viên năm cuối nói với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm gật đầu: “Được rồi, em phụ trách lên kế hoạch cho tốt, lần này cũng là để em một lần rèn luyện, cố gắng hết sức hoàn thành không được có sai sót.”
Vẻ mặt đàn anh nghiêm túc: “Chủ nhiệm, thầy yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt ạ.”
Nói xong thì nhìn vào người đàn ông bên cạnh chủ nhiệm đang tập trung nhìn theo hướng sân thể dục, không nhịn được mà hỏi: “Giáo sư Thẩm, thầy đang nhìn gì vậy ạ?”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn không rời khỏi thân ảnh nho nhỏ kia, chỉ khẽ cười rồi đáp: “Tư Niên, tôi nhớ câu lạc bộ kịch nói của các em vẫn còn thiếu vài nhân vật phải không?”
Phương Tư Niên trả lời: “Đúng vậy, trong số sinh viên năm nhất vẫn chưa tuyển được người nào vừa ý ạ.”
Người đàn ông vươn một bàn tay xắn ông tay áo còn lại, rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy gọng kính vàng, Phương Tư Niên hiểu rõ thói quen này của Thẩm Diệc Thư, mỗi khi thầy ấy cao hứng mới làm động tác đó.
Quả nhiên, khóe môi người đàn ông cong lên, thu hồi tấm mắt, chỉ tiếp tục đi về phía trước nói: “Vậy hẳn là em sẽ vừa ý con bé đó.”
“Ai ạ?” Phương Tư Niên nghi hoặc.
Tuy nhiên, người đàn ông phía trước không hề trả lời anh, làm anh suy nghĩ cả buổi trời cũng không ra, cuối cùng cũng đành thôi.
Mà Ninh Manh đang trải qua khóa huấn luyện quân sự thì căn bản không biết mình vừa được chọn là một trong những người biểu diễn cho buổi party chào đón tân sinh viên, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, cô đi theo Tô Hoài ăn một bữa ngon lành.
Khi quay trở về ký túc xá, hai cô gái phía đối diện vốn đã lên giường, vẫn chưa nói lấy một lời với Ninh Manh, có vẻ như không thích cô lắm.
Ninh Manh cũng không quan tâm lắm, rửa mặt sạch sẽ rồi leo lên giường lại nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Lê gửi đến: 【Manh Manh, khai giảng xong một cái là phải tham gia khóa huấn luyện quân sự cả nửa tháng nay, thật là mệt chết tớ mà, làm không có thời gian gửi tin nhắn cho cậu luôn, cậu bây giờ sao rồi ~】
Ninh Manh trả lời khá ổn rồi nhớ đến chuyện của Lục Thiệu Phong với Nguyễn Lê liền hỏi: 【Các cậu học chung trường à?】
Qua 30 giây, đối phương trả lời cô: 【Ờm, aiya đừng nói tớ nữa, nói chuyện cậu với Tô Hoài đi, hai người đã kiss chưa?】
Gửi xong còn gửi thêm một gói emoji nhìn lén.
Khuôn mặt Ninh Manh dần đỏ lên, rõ ràng là tán dóc qua cả một màn hình điện thoại nhưng vẫn lắc đầu rồi gõ chữ: 【Không có.】
【Hả? Còn chưa hôn! Tô Hoài có phải đàn ông không vậy!】Giọng điệu của đối phương vừa nhìn vào chữ một cái là thấy lộ rõ vẻ tiếc nuối và khinh thường người nào đó.
Nhưng trái tim Ninh Manh lại dào dạt chỉ bênh vực Tô Hoài: 【Anh ấy rất tốt, cậu đừng nói xấu anh ấy.】
Nguyễn Lê nhìn điện thoại bất đắc dĩ thở dài, giường đối diện lại nhắc nhở: 【Các bảo bối à, phải tắt đèn rồi, muốn đi WC thì mau đi đi.】
Cô đành phải tạm gác những lời còn lại lại, gửi tin nhắn: 【Được rồi được rồi, biết cậu thích cậu ta nhất rồi, thôi không nói nữa, bên này tớ phải tắt đèn rồi, ngủ ngon nha.】
Ninh Manh cũng nói ngủ ngon rồi đặt điện thoại ở một bên, đắp chăn cho đàng hoàng lại đi ngủ.
Ngày hôm sau, đến 6:00 Ninh Manh tự nhiên tỉnh giấc, cô có đồng hồ sinh học, luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, có thể tự dậy sớm mà không cần đặt báo thức.
Lúc 6:00 đèn trong ký túc xá còn chưa có bật, Ninh Manh ngồi dậy nhìn vào điện thoại, trên màn hình hiển thị một thông báo có một tin nhắn, là Tô Hoài gửi đến.
Thời gian là khi cô và Nguyễn Lê chúc nhau ngủ ngon xong, một phút sau khi cô đặt điện thoại xuống.
Ninh Manh không cài âm báo tin nhắn, cho nên đương nhiên sẽ lỡ mất tin nhắn của Tô Hoài.
Mà hơn nữa, trước đây Tô Hoài đâu có thói quen nhắn tin cho Ninh Manh buổi tối đâu chứ.
Vì vậy, câu “ngủ ngon” gửi tới lúc 23:06 cứ nằm lẻ loi cả đêm như vậy, chủ nhân của nó cũng lẻ loi giống thế cầm điện thoại chờ đợi đến khi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Tô Hoài cũng thức dậy lúc 6:00, có điều là bị sự rung động trên tay đánh thức, quầng thâm mắt chưa tan hết, anh mở mắt ra nâng điện thoại lên thì thấy câu “Chào buổi sáng!”
Sự tức giận chuẩn bị giáo huấn cô một trận vì không trả lời tin nhắn của anh đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Đồng hồ báo thức của ba tên con trai còn lại không hề được phát huy tác dụng, bởi vì họ luôn luôn bị tiếng cười nào đó đánh thức.
Ba người lập tức không buồn ngủ nữa mà suy nghĩ: Tô Hoài này sao vậy, tại sao lại giống tên ngốc thế chứ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.