Mỗi người đều có bí mật.
"Đánh rắm!*", Triệu Anh Tề cuống lên, ngồi ở mạn giường, ủng mới cởi một cái, một tay rút hết thắt lưng, ngay lập tức muốn víu quần kiểm tra Triệu Kiểu, "Kiều Kiều, toàn thân ngươi ta đều đã sờ qua xem qua, nào còn bí mật gì."
*Nói láo, xạo ke, nói dối, tào lao
"Lão lưu manh." Triệu Kiểu xì một tiếng, quay đầu không chịu nhìn hắn, cầm quyển sách trên tay, "Ta đang đọc thơ."
"Mỗi người đều có bí mật, quá khứ bất kham, hiện tại mai tang, thổi trong tà dương gió đêm."*
*xin lũi, editor mù thơ ca
"Dáng vẻ phóng khoáng lay động."
"Thơ này viết cũng quá hư thúi đi." Triệu Kiểu lầu bầu hai câu, ghét bỏ thả sách lại trên giá.
Gần đây kinh thành nổi lên một phong trào thơ mới, nói cái gì muốn đẩy trần xuất mới, xóa phồn liền giản(?). Triệu Anh Tề vì thể nghiệm và quan sát dân tình, từ trong mấy tiệm sách vơ vét vài quyển, châm đèn đêm đọc, sau đó đưa ra kết luận —— "Thơ này ta cũng có thể viết". Triệu Kiều Kiều tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khẳng định chê hắn không có văn hóa, một hai không cho hắn lên giường. Triệu Anh Tề có cảm giác thất bại sâu sắc, quyết định thay đổi triệt để, mượn cơ hội này múa bút thành văn. Bằng trắc thơ cũ hắn sẽ không viết, thơ mới lời rõ ràng như nước chảy lẽ nào hắn còn không biết viết sao?
Triệu Anh Tề bút lớn vung lên một cái, mở ra mấy tập thơ mới vơ vét, nhìn bầu vẽ gáo, lưu loát viết mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cau-rut-van/883847/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.