*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả có lời:
Sinh tử giam cầm cưỡng bách đam mê gian qua lại
* * * * * *
"Triệu Anh Tề, ngươi cút cho ta."
Triệu Kiểu chân trần đạp lên thảm trải sàn trắng như tuyết ở bên trong điện, mạnh mẽ ném chén thuốc, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân mặt không chút cảm xúc bên canh, dây xích khóa mắt cá chân phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
Triệu Anh Tề không lên tiếng, tự mình nhặt mảnh sứ vụn, ném vào trong bàn trà bày cây đàn hương nước sơn đĩa tuyến(?, bế Triệu Kiểu lên, cẩn thận từng chút đi tới sàng. Ngắn ngủi vài bước đã trúng mười mấy quyền đấm cước đá không chút lưu tình của Triệu Kiểu, ngoài ý muốn mày cũng không nhíu một chút, "Ta dặn dò thái y sắc thêm một bát, lần này ngoan ngoãn uống cạn cho ta, đừng ép ta nắm mũi ngươi ép buộc."
Triệu Kiểu xưa nay yếu ớt, vừa nghĩ tới mùi thuốc khó ngửi kia, dạ dày trống rỗng không chịu nổi liền mắc ói, che ngực nôn ọe một chốc, đôi mắt đỏ chót, nửa người dựa cả vào Triệu Anh Tề, nói ra từng chữ đều đang đâm vào trái tim Triệu Anh Tề.
"Phá bỏ hài tử có được không."
"Triệu Anh Tề... Ta không muốn sinh con cho ngươi, ta muốn về nhà."
Triệu Kiểu từ năm mười ba tuổi đã luôn muốn về nhà, cố tình thiên ý trêu người, bị ép vây ở nơi kinh thành không thấy ánh mặt trời này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cau-rut-van/883825/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.