Editor: Lemon Trình Uyên lại bỏ thêm một câu: “Vừa rồi em mới gọi anh là gì?” Hứa Dữu sửng sốt hai giây, cũng thực nghiêm túc nhớ lại. “Trình Uyên.” Hứa Dữu không biết mình gọi tên Trình Uyên có vấn đề gì sao. “Anh nghĩ em nên sửa xưng hô lại.” Trình Uyên nghịch tóc cô, “Giống như anh gọi em là Quả Bưởi Nhỏ vậy đó.” Hứa Dữu gãi đầu sửng sốt một chút, cuối cùng nói: “Vậy gọi là Uyên ca, ừm, nhưng mà Trình ca nghe thuận tai hơn nhiều.” Trình Uyên mặt đen một nửa: “Đây là biệt danh các anh em trước kia gọi anh.” Hứa Dữu cố ý nói: “Bạn em cũng gọi em là quả bưởi mà, Bạch Bạch gọi em là Tiểu Dữu.” Trình Uyên vuốt gương mặt bóng loáng của cô, chỉ cảm thấy cô quá gầy, sờ chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng nghe cô mạnh miệng như vậy lại muốn bóp mặt cô. “Anh biết em không thích biệt danh Quả Bưởi Nhỏ này, muốn anh gọi em bằng tên khác.” Hứa Dữu vội vàng mở miệng nói: “Thật ra gọi là Quả Bưởi Nhỏ cũng khá tốt.” Cô chủ yếu là sợ Trình Uyên nói ra xưng hô gì làm cô không thể tiếp thu thôi. Quả Bưởi Nhỏ cũng khá hay, cô thích biệt danh này, hơn nữa cô cảm thấy hai biệt danh Quả Bưởi Nhỏ cùng Tiểu Dữu không giống nhau. “Nhưng nghe em gọi anh là Trình ca làm anh không vừa lòng lắm.” Trình Uyên nói, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô. Hứa Dữu không quá tự nhiên vỗ lên bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, móc di động trong túi ra chụp một tấm, lên án nói: “Đỏ hết rồi này.” Trình Uyên lập tức nhận sai: “Được được, lần sau anh không dám nữa.” Hứa Dữu tức giận nói: “Không có lần sau.” Trình Uyên gật đầu: “Rồi rồi, em suy nghĩ nên gọi anh là gì đi, em gọi hai tiếng dễ nghe anh sẽ tha cho em.” Hứa Dữu một tay che mặt, con người đảo tới đảo lui, cô nghĩ tới xưng hô này nhưng mà xấu hổ không muốn gọi. Nếu là trước kia cô đều nói không nên lời, nhưng ở chung với Trình Uyên lâu rồi nên không còn khoảng cách nữa, nếu chỉ gọi ở trước mặt anh thì.... “Tiểu ca ca?” Trình Uyên: “Nghĩ lại lần nữa đi? Em không có nhiều cơ hội lắm đâu.” Hứa Dữu buống tay xuống cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ông xã.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh. Trình Uyên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để hai người đối diện nhau, “Ngoan quá.” “Nhưng anh hy vọng lần sau lúc em gọi đừng thẹn thùng như vậy, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, ở trước mặt anh cũng không cần phải sợ hãi như vậy.” Hứa Dữu không biết trả lời sao, nhưng cảm thấy anh nói rất có đạo lý, cô liền gật đầu. Có thể là do có anh bên cạnh nên cô không có nhiều băn khoăn như vậy. Trình Uyên: “Gọi thêm lần nữa nào.” Hứa Dữu lắc đầu: “Không gọi.” Trình Uyên tùy ý nhún nhún vai: “Không sao, dù sao thứ anh muốn nghe nhất cũng không phải là cái này.” Hứa Dữu nhìn về phía Trình Uyên, Trình Uyên hoàn toàn không có ý muốn nói cho cô biết. “Đúng rồi, hôm nay anh có mang đồ cho em, anh ra ngoài lấy vào.” Hứa Dữu cõi lòng đầy chờ mong, không bao lâu Trình Uyên liền đưa cho Hứa Dữu một bông hồng đỏ, hoa này cô đã thấy qua ở trong phòng Trình Uyên. “Cầm lấy.” Hoa hồng đã khô, màu sắc sậm hơn hoa tươi, cũng thoạt nhìn càng có khuynh hướng cảm xúc hơn. Trình Uyên muốn cô cầm, cô liền ngoan ngoãn nhận lấy hoa, Hứa Dữu đưa hoa lên mũi nhẹ ngửi, đại khái là bởi vì hoa đã qua xử lý, hương hoa cũng đã tiêu tán. “Đây là gì vậy anh?” “Quà sinh nhật tặng em.” “Hả.” Trong đầu Hứa Dữu nhanh chóng suy nghĩ, sinh nhật cô, không phải là ngày mai sao? Trình Uyên cười “Lúc đưa cho em vừa đúng 12 giờ.” Trình Uyên ngồi ở mép giường ôm cô: “Sinh nhật vui vẻ, Quả Bưởi Nhỏ.” “Vâng.” Hứa Dữu đáp nhỏ xíu. Trước kia cô cũng không có đặc biệt ăn sinh nhật, lúc ở nhà không một ai quan tâm. Sau đó Từ Nhã Bạch biết sinh nhật cô liền mỗi một năm sẽ mời cô ra ngoài ăn mì trường thọ. Cứ như vậy trải qua sinh nhật. Có thể là do sinh nhật mấy năm trước đều bình đạm, cho nên Hứa Dữu cũng không đặc biệt nhớ rõ ngày này, nếu không phải vừa rồi Trình Uyên nhắc tới Hứa Dữu căn bản không nhớ được. Thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy. 12 giờ. Tới sinh nhật cô rồi. Trình Uyên tiến đến bên tai cô, cố ý hạ giọng nói: “Anh nhất định là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ, qua thêm mười một tiếng nữa anh cũng là người cuối cùng nói với em sinh nhật vui vẻ, thật giống như anh là người đàn ông đầu tiên của em cũng là người cuối cùng vậy.” Rõ ràng trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, cho dù lúc anh nói chuyện tăng lớn âm lượng không cần kề sát vào cố cũng có thể nghe được, anh chính là cố ý kề sát vào tai cô nói nhỏ. “Ừm.” Chứng khủng hoảng xã hội nghiêm trọng vốn dĩ khiến cho Hứa Dữu không muốn nói chuyện với người khác, không thích tiếp xúc gần, lời nói tựa hồ trở nên càng ngày càng ít, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, bình thường nói chuyện cũng chỉ có vài câu ít ỏi. Hứa Dữu không biết phải nói gì, cô chỉ đành phải dùng hành động trả lời anh, lúc Trình Uyên ôm mình cô cũng duỗi tay ôm lại anh. “Cảm ơn quà của anh.” Tuy Hứa Dữu không biết Trình Uyên đưa cái này cho cô làm gì, nhưng hoa hồng này đặt ở trong phòng ngủ nhà anh cho nên nhất định là một thứ rất quan trọng. Trình Uyên nhướng mày, “Cành hoa hồng này nằm trong bó hoa anh mua mười năm trước, mười năm trước lúc sinh nhật em anh đã xuất ngoại.” Hứa Dữu nắm chặt di động, cô đại khái nghĩ tới điểm cái gì của mười năm trước, Trình Uyên thổ lộ với cô, nhưng anh chưa chờ được kết quả đã xuất ngoại. “Lúc ấy còn rất lưu hành tặng bạn gái 999 đóa hoa hồng, nhưng mà lúc đó anh rất uất ức, lúc ấy trong nhà mới vừa phá sản, cái này em hẳn là biết, một mình ở nước ngoài, không có đủ tiền mua cho em 999 đóa hoa hồng, lúc đó tiền chỉ miễn cưỡng mua được 99 đóa hoa hồng cho em thôi, liền mua 99 đóa, lần đầu tiên mua hoa cho em anh nghĩ cho dù em không nhìn thấy được, cho dù em không nhận anh cũng sẽ giữ lại làm kỷ niệm.” Hứa Dữu vốn dĩ là người cảm tính, nghĩ vậy cô đều cảm thấy có chút chua xót. Hứa Dữu nhẹ đấm lên ngực anh, “Anh có ngốc không chứ, không bằng chừa chút tiền mua đồ ăn.” Trình Uyên cười: “Anh vui, hơn nữa lúc đó em cũng không quản được, em căn bản chính là…… từ chối anh.” Hứa Dữu cũng từng tự mình trải qua cuộc sống nghèo khổ, cho nên lúc nghe Trình Uyên nói những lời này phản ứng đầu tiên chính là đau lòng. Trình Uyên không giống cô, lúc cô biết Trình Uyên anh chinh là đại thiếu gia bị nuông chiều đến hư, chưa thấy qua anh làm chuyện xấu gì, chỉ là rất ham chơi thôi. Lý do Hứa Dữu chú ý tới Trình Uyên ban đầu chỉ là hâm mộ anh thôi. Sao lại có người hoàn mỹ như vậy? Hứa Dữu từ lúc lên cấp ba là một người tương đối tuyệt vọng, cô cảm giác mỗi một bạn học trong lớp đều có tương lai tốt đẹp, giống như chỉ có cô là không nhìn thấy hy vọng. Mà tương lai Trình Uyên, làm cô cảm thấy dùng từ tốt đẹp để hình dung cũng không đủ. Bất quá giống như ngày vui chống tàn, cô liền tận mắt nhìn thấy Trình Uyên từ trên đám mây ngã xuống, sau đó biến mất trong tầm mắt cô. Hứa Dữu nắm sơ mi anh: “Anh đừng nói bậy, em chỉ là không nhìn thấy thư tình của anh mà thôi.” “Cũng may lúc đó em không nhìn thấy.” Hứa Dữu: “?” “Lúc đó đến bản thân anh còn chưa lo xong, khi đó anh nghĩ cũng may là em không đồng ý thư tỏ tình của anh.” “A.” “Anh rất vô dụng, cái gì cũng không thể cho em, anh cảm giác lúc đó mình cũng không thể bảo vệ được em.” Trình Uyên nói trong đầu hiện lên khuôn mặt Lư Kiện Thạch. “Nhưng hiện tại anh đã có thể bảo vệ, nếu em cho phép.” “Ừm.” Hứa Dữu hít mũi, “Miễn cưỡng cho phép vậy.” Một lát sau, đột nhiên liền tiêu tan, hóa ra Trình Uyên cũng có lúc không tự tin giống cô nha. Thiên chi kiêu tử như anh cũng có lúc này. Hứa Dữu cảm thấy mình nghĩ như vậy có hơi không tốt, nhưng sau khi biết chuyện này trong lòng dễ chịu một chút. Nói không chừng…… chuyện cô vừa mới đồng ý với Trình Uyên nói không chừng có thể làm được. Mỗi người đều có lúc yếu ớt mà phải không. Cho dù cô trời sinh yếu ớt, còn thích nghĩ nhiều, nhưng Trình Uyên ở bên cạnh cô nói, giống như vừa vặn tốt đem một ít đền bù lại. Trình Uyên vỗ vỗ lưng cô: “Cho anh nhìn xem có phải Quả Bưởi Nhỏ đang khóc không?” Hứa Dữu rúc trong ngực anh lắc đầu, hít hít cái mũi: “Em mới không khóc đâu.” “Được, em không khóc, vậy để anh nhìn xem nào.” Trình Uyên nâng mặt cô lên, Hứa Dữu che lại đôi mắt, tay Trình Uyên đã đặt lên mu bàn tay cô. “Được rồi, Quả Bưởi Nhỏ không khóc, nhưng mà lại không cho anh nhìn.” Hứa Dữu hừ một tiếng. “Em không muốn cho anh nhìn, hôm nay là sinh nhật em, anh phải chiều em một lần.” Trình Uyên cũng rất dễ nói chuyện, “Được được, chiều em, em xinh đẹp em nói gì cũng được.” Trình Uyên một lần nữa ôm người vào lòng, trong lòng lại nghĩ, sau này cũng chiều em. Hứa Dữu mất một lúc mới điều chỉnh lại cảm xác, xoay người dựa lưng vào ngực anh “Còn có hai vấn đề muốn hỏi anh.” “Em hỏi đi.” “Anh mua 99 đóa hoa hồng, sao bây giờ chỉ đưa em một đóa?” lần trước trong phòng ngủ Trình Uyên cô chỉ thấy được một cành này, căn bản không có 99 đóa. Trình Uyên cười, “Định một năm đưa em một đóa.” “Hừ, em biết rồi, anh lười nghĩ mua quà sinh nhật nên mỗi năm đưa một đóa có lệ em đúng không?” Trình Uyên: “?” “Đầu nhỏ của em có thể suy nghĩ lại được không, bình thường anh tệ với em vậy hả?” Hứa Dữu cười lên, “Không có không có, nhưng mà……” Hứa Dữu nói rồi liếc Trình Uyên, “Em thấy anh mỗi năm đều đưa giống nhau, chính là có lệ.” “Quả Bưởi Nhỏ, anh đương nhiên sẽ không có lệ em, hoa hồng đương nhiên chỉ là một trong số đó, tất nhiên còn cái khác.” Hứa Dữu vui mừng khôn xiết: “Bây giờ em muốn xem.” Trình Uyên ánh mắt hơi lóe: “Ngủ đi, ngày mai rồi nói?” Hứa Dữu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô liền phát hiện ánh mắt anh nhìn cô càng thêm không thích hợp. Cô vô cùng thức thời câm miệng, đạo lý tránh đi mũi nhọn cô vẫn biết. “Em đi… Tắm rửa ngủ.” Trình Uyên sờ tóc cô, “Tắm chung đi?” Lemon: chương mới cho những ngày tới không có chương ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]