Chương trước
Chương sau
Editor: Lemon
“Anh đừng nói bậy.”
“Anh không nói bậy.” Trình Uyên vừa lái xe, vừa nói: “Trước kia anh thấy trên giấy kết hôn.”
Thật ra lúc học cấp ba anh đa biết chuyện này rồi, chỉ là yên lặng nhớ tới hiện tại mới nói.
Hai người lái xe đến Cảnh thành đã là chạng vạng, Hứa Dữu thấy Trình Uyên có vẻ mệt mỏi liền đề nghị đi nhà Trình Uyên.
Nếu như về nhà cô Trình Uyên lại phải ngủ sô pha, nghĩ như vậy đột nhiên trong lòng cô có chút không nỡ.
Trình Uyên trông còn mệt hơn cô, cô cũng có thể hiểu, lái xe đi xa như vậy mà.
Ngày hôm sau vừa lúc là thứ ba, Hứa Dữu vừa mới dậy liền nhìn thấy tin nhắn Trình Uyên gửi hai tiếng trước, tin nhắn đại ý chính là anh đi làm trước, bảo cô nghỉ ngơi đi.
Có thể là do mấy ngày hôm trước Trình Uyên bỏ bê công việc theo cô về quê, sau khi trở về anh bận đến nổi chân không chạm đất, Hứa Dữu vốn định chỉ ở nhà anh hai ngày, sau đó sẽ về nhà mình.
Kết quả là Trình Uyên bận quá, mãi đến 8-9 giờ tối mới về tới nhà, Hứa Dữu thấy anh mỏi mệt như vậy nên cũng chậm chạp không nhắc tới.
Bất quá, ngốc ở trong nhà Trình Uyên cũng có chỗ tốt, đó là không cần tự mình ra ngoài mua đồ ăn, tuy rằng tâm lý cô đã thay đổi, muốn tích cực đối kháng bệnh tật, nhưng trong lòng cô vẫn có chút bài xích đối với những chuyện mình cần đối mặt, có thể không gặp mặt người khác cô chắc chắn sẽ không gặp.
Hứa Dữu gần đây cũng có đang chuyên tâm cho công việc, nhưng do tính chất công việc, thời gian của cô đều tự do. Mệt mỏi thì chơi di động.
Hứa Dữu click mở hội thoai Wechat mình cùng Trình Uyên, muốn nói với Trình Uyên chuyện mình dọn về nhà, đánh một hàng chữ dài lại cảm thấy loại chuyện như này vẫn nên giáp mặt nói thì sẽ tốt hơn.
Cô lại đem hàng chữ dài cực khổ biên soạn ra xóa xóa.
Nhưng mới xóa được một nửa thì lỡ tay ấn nút gửi đi. Hứa Dữu bị dọa nhảy dựng, lập tức ấn thu hồi.
Hai phút sau, Trình Uyên gửi cho cô một dấu chấm hỏi.
xyz: 【 vừa rồi……em nhắn gì anh đọc được không? 】
【 không có. 】
Hứa Dữu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên kia Trình Uyên lại trả lời.
【em gửi gì cho anh? 】
【lấy quan hệ của chúng ta còn có cái gì anh không thể xem nữa à? 】
Hứa Dữu cắn môi, trả lời:
【 không có gì, em gửi nhầm thôi. 】
Hứa Dữu vì che giấu chột dạ trong lòng, lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn.
【em muốn hỏi tối nay mấy giờ anh về? 】
Hứa Dữu còn gửi thêm một icon một bé gái đang mở đôi mắt thật to, trong tay còn cầm chai sữa đang uống dở.
Hình ảnh rất đáng yêu, nhưng có hơi ngốc.
Trình Uyên nhìn di động cười khẽ, ngón tay thon dài đẹp đẽ linh hoạt lướt trên bàn phím.
【 ngoan, tối nay anh sẽ về sớm chút. 】
Hứa Dữu nhìn chữ ‘ngoan’ kia, gò má nóng lên.
Hứa Dữu nhìn tới nhìn lui, trả lời nói: 【anh lo làm việc đi, không cho làm việc riêng. 】
Phía sau còn chèn thêm biểu cảm cầm đao hung ác.
Hai người không nhắn tin nữa, nhưng tối nay Trình Uyên đúng như đã hứa, trở lại sớm hơn ngày thường một chút.
Lúc Trình Uyên về đến nhà Hứa Dữu còn chưa nấu cơm, Trình Uyên muốn vào phòng bếp phụ giúp. Trình Uyên nấu ăn không có ngon bằng Hứa Dữu, nhưng làm phụ bếp thì không thành vấn đề.
Rau củ cùng thịt đều là Trình Uyên thái, Hứa Dữu vừa lúc không có gì làm liền xoay người lại nhìn anh. Ngón tay anh thon dài khớp xương rõ ràng, cho dù là đang xắt rau cũng ưu nhã như đang chơi dương cầm vậy.
Có thể là do ở chung với anh, rất nhiều chuyện đều trở nên thú vị hơn đi. Đương nhiên, thời gian cũng trôi qua quá nhanh.
Nấu cơm, ăn cơm, nói chuyện phiếm gì đó, rõ ràng chỉ là nhứng chuyện đơn giản nhưng Hứa Dữu cũng cảm thấy thích thú.
“Trình Uyên……”
Hứa Dữu gọi anh, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hử, em nói đi.” Trình Uyên vừa trả lời, vừa nhìn chằm chằm tóc cô có hơi loạn, anh muốn đưa tay xoa xoa nhưng chợt nhớ ra mình còn chưa rửa tay nên đành phải từ bỏ.
“Em muốn……” Hứa Dữu vừa mới nói hai chữ liền không biết mở miệng làm sao nữa, bầu không khí hiện tại tốt đẹp như vậy, cô không muốn phá hủy nó.
“Nước tràn.”
Trình Uyên nhắc nhở nói.
“Hả à.”
Đoạn đối thoại của hai người cứ như vậy bị bỏ qua. Dũng khí Hứa Dữu vất vả lắm mới tích góp được lập tức như bóng xì hơi không còn chút nào.
Sau khi ăn cơm xong Hứa Dữu lại tìm một cơ hội nữa, hai người cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, thật ra chủ yếu là Trình Uyên đang xem tin tức, Hứa Dữu không có hứng thú với mấy cái này.
Lực chú ý của Trình Uyên cũng không hoàn toàn đặt trên TV, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô, TV mở để đó, ngẫu nhiên nghe một chút thanh âm thôi.
Hứa Dữu có chút thất thần.
Trình Uyên chủ động nói: “Có chuyện gì, em cứ nói thẳng ra là được.”
“A…”
Trình Uyên giải thích nói, “Ta sợ em không nói cả đêm đều tâm trạng không tốt.”
Trong lòng Hứa Dữu lại thầm vui mừng, trong lòng mình có chuyện anh có thể nhìn ra được, chuyện này chứng minh Trình Uyên đặt cô trong lòng.
Hứa Dữu vò đầu, “Cũng không có gì.”
“Nói đi.”
“Chỗ của anh khá tốt, nhưng em vẫn muốn về nhà.”
Hứa Dữu không nói ra là, bây giờ cô ở nhà Trình Uyên, cô luôn cảm thấy không ổn, cô với Trình Uyên cũng xem như là đang tìm hiểu nhau, nhưng là lúc đó cô cũng chỉ đáp ứng Trình Uyên có thể theo đuổi cô thôi, hiện tại hai người lại ở chung một nhà như vậy giống như y cặp vợ chồng già vậy.
Ngoại trừ quan hệ xác thịt, những cái khác đều giống nhau.
Trình Uyên cầm lấy tay cô, nhẹ đưa lên môi.
“Được, cho dù em đi đâu anh cũng sẽ đi theo đó.”
Hứa Dữu không có ý này, nếu Trình Uyên đi theo vậy có khác gì bây giờ đâu. Nhưng lúc nghe Trình Uyên nói lời này, Hứa Dữu cảm giác trong lòng mình lại có chút chờ mong đại cẩu cẩu.
Trình Uyên chuyện gì cũng nói nghe theo cô, sau đó lại biến thành đại cẩu cẩu giả bộ đáng thương một tấc cũng không rời.
Trong đầu cô liền có một giọng nói, đừng để bị bắt chẹt.
Một thanh âm khác lại nói, quá nhanh.
Hứa Dữu còn chưa lựa được lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông.
Hứa Dữu ngẩn ra, nhìn thời gian đã sắp 10 giờ, đã trễ vậy rồi ai còn ai tới nữa.
Trong lòng Trình Uyên cũng nghi vấn, anh đi đến cạnh cửa nhìn qua mắt mèo, sau đó liền nhịn không được nhíu mày.
Là Lưu Sở Nguyệt.
Tiếng chuông cửa còn đang vang, Trình Uyên chỉ cảm giác trong lòng bực bội, khó khăn lắm anh với Quả Bưởi Nhỏ mới có thời gian ở chung với nhau, Lưu Sở Nguyệt tới tìm anh làm cái quái gì đây?
Trình Uyên mở cửa, Hứa Dữu cũng đã đi tới, nhìn Lưu Sở nguyệt đứng ngoài cửa cô cũng sửng sốt một chút, cô mất tự nhiên lui ra sau hai bước.
“Cô có chuyện gì?” Trình Uyên thấy Hứa Dữu bước lui liền bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Thật ra Lưu Sở Nguyệt cũng sửng sốt một chút, cô ta có ý đồ riêng tới tìm Trình Uyên, nhưng là Hứa Dữu cũng ở đây, cô ta sẽ không thể ở chung một phòng nói chuyện với Trình Uyên được.
Trên tay Lưu Sở Nguyệt còn cầm một hộp cơm, cô ta đưa cho Trình Uyên nói: “Sau khi xuất viện em vẫn luôn tìm chỗ ở mới, không ngờ có người giới thiệu cho em tiểu khu anh ở.”
“Có thể là do may mắn, đúng lúc có người muốn bán lại nên em mua một căn, lúc tới xem nhà em mới phát hiện chúng ta là hàng xóm.”
Lưu Sở Nguyệt nói như vậy đúng là vừa trà vừa xanh.
Nhưng Trình Uyên vẫn bắt được trọng điểm.
“Cô…… là hàng xóm mới của tôi?”
Lưu Sở Nguyệt cười cười, “Đúng vậy, em là hàng xóm mới của anh.”
Hàng xóm cũ của Trình Uyên là một cặp vợ chồng già, con trai hai người làm việc ở nước ngoài, nhưng hai ông bà không hề có ý muốn xuất ngoại, vậy sao lại đột nhiên bán nhà?
Trình Uyên không thèm liếc cô ta một cái, tiếp tục hỏi: “Ồ, vậy bây giờ cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lưu Sở Nguyệt miễn cưỡng duy trì cười.
“Chúng ta đã là hàng xóm, em định tìm thời gian tới chào anh, em chuyển đến đây sắp được một tuần rồi, nhìn thấy bên nhà anh đèn đuốc sáng trưng, em nghĩ chắc là anh đang ở nhà nên sang đây”
Lưu Sở Nguyệt nói., Lần thứ hai đưa hộp cơm trong tay qua, “Em có làm ít bánh, đây, cho anh.”
Trình Uyên cũng không có muốn nhận, anh cúi đầu nhìn bàn tay trắng tinh của Hứa Dữu, đột nhiên rất muốn chơi đùa ngón tay cô.
“Không cần, tôi ăn tối rồi.”
Nụ cười trên mặt Lưu Sở Nguyệt cứng ngắc.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Cô còn chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì cô có thể đi rồi, đừng tới cần quấy rầy vợ chồng chúng tôi.”
Lưu Sở Nguyệt vốn không ngờ Hứa Dữu thật sự ở chung với Trình Uyên. Cô ta biết Trình Uyên kết hôn, nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ Trình Uyên.
Nếu Trình Uyên tìm một người ưu tú ơn cô ta thì thôi đi, đằng này anh lại tìm một người phụ nữ không có gia thế, tính tình lại còn keo kiệt nữa chứ.
Cô ta không nuốt trôi cục tức này.
Trình Uyên cùng Hứa Dữu kết hôn, cô ta còn cmn điều tra qua Trình Uyên không dẫn Hứa Dữu qua bên này ở, Hứa Dữu vẫn ở trong căn nhà rách của cô, Trình Uyên cũng qua đó ở chung.
Nhưng gần đây đột nhiên Trình Uyên thường xuyên qua bên này.
Cô ta chính là chờ thời cơ này cùng dựa vào tài ăn nói của mình tới đây tìm Trình Uyên, hơn nữa còn riêng chọn buổi tối, không ngờ tới Trình Uyên chẳng giao động chút nào.
Lưu Sở Nguyệt còn riêng đi tắm rửa thơm tho sạch sẽ, còn rất tâm cơ không mặc nội y, kết quả……
Cô ta thấy Hứa Dữu.
Thật ra lúc nhìn thấy Hứa Dữu cô ta đã cảm giác được kế hoạch của mình hỏng rồi, nhưng cô ta vẫn muốn căng da đầu làm tiếp, quả nhiên, Trình Uyên đến hộp cơm cũng không chịu nhận.
“Cô không có chuyện gì thì thôi, tôi không thể mời cô vào ngồi được, giờ cũng trễ rồi.”
“Herbert.”
Lưu Sở Nguyệt dưới tình thế cấp bách gọi ra tên tiếng Anh của Trình Uyên, cô ta quen Trình Uyên ở nước F, Lưu Sở Nguyệt càng thích gọi anh là Herbert, lúc gọi cái tên này Trình Uyên giống như chỉ thuộc về một mình cô ta.
Trình Uyên cũng rất lâu rồi không nghe người khác gọi tên này của anh, anh mất tự nhiên dừng lại bước chân, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Lưu Sở Nguyệt nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra ở nước F, “Cảm ơn anh đã giúp em, lúc trước nếu anh không xả thân cứu em thì hôm nay em đã không thể nào đứng ở đây được nữa rồi.”
Lưu Sở Nguyệt nói chuyện không đầu không đuôi, Hứa Dữu căn bản nghe không hiểu, nhưng cô cũng biết Lưu Sở Nguyệt đang nói đến chuyện hoàn toàn không có cô tham dự trong đó.
“À.” Trình Uyên vẻ mặt lạnh nhạt, “Cô muốn nói chuyện đó à, đừng lãng phí thời gian nữa được không? Tôi cảm thấy loại chuyện này không có cái gì đáng để nhắc tới cả.”
Lưu Sở Nguyệt cảm giác thiệt tình của mình đều bị Trình Uyên giẫm đạp, tự tôn nói cho cô ta ngay lập tức xoay người đi, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt Hứa Dữu cô ta lại cảm thấy mình vẫn còn một chút hi vọng.
Lưu Sở Nguyệt cười cười, “Herbert, vết thương sau lưng anh sao rồi, cái đó là anh chịu thay em.”
Lưu Sở Nguyệt nói không đầu không đuôi, Hứa Dữu nghe cái hiểu cái không, chỉ là nghe câu này của Lưu Sở Nguyệt Hứa Dữu liền cảm giác trong lòng mình đột nhiên như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
Rất đau.
Hứa Dữu cảm thấy mình rất keo kiệt, còn không biết tiền căn hậu quả cô đã tức giận rồi, không hề có tí logic nào cả.
Cô cũng thử an ủi bản thân, chỉ là cô trời sinh tính tình đã mẫn cảm, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Ở nước ngoài, cho dù là bất cứ một người Trung Quốc nào nghe có người dùng tiếng mẹ đẻ kêu cứu mạng thì chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách cứu người đó, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là tình cờ cứu cô thôi.”
Lưu Sở Nguyệt còn muốn nói gì đó, Trình Uyên trực tiếp đóng cửa lại, sau đó đè Hứa Dữu lên trên cửa, “Quả Bưởi Nhỏ, em…ghen à?”
Lemon: Hello mọi người, tui đã trở lại rồi đây, máy tính của tui bị hư mất rồi nên tui không thể ra chương đều được, nhưng tui sẽ cố gắng edit nốt bộ này chứ không drop đâu nha. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui ???
Có sai chính tả hay tên gọi gì mọi người để lại bình luận giúp tui nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.