Editor: Lemon “Em… em ngủ với Trình Uyên.” …… Hứa Dữu trả lời như vậy, lạnh nhạt trên mặt Trình Uyên đều đổi thành ý cười, lúc anh nhìn chị gái Trình Dĩ Ngưng nhà mình đều nhịn không được lộ vẻ khoe khoang. Hơn nữa, anh còn khoe khoang suốt một buổi tối. Ba người cơm nước xong cũng mới 8 giờ. Trình Uyên tùy ý nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, bình tĩnh nói: “Làm việc cả ngày rồi, hôm nay có hơi mệt, em muốn đi trước tắm rửa, sau đó lên giường nằm nghỉ.” Khóe miệng Trình Dĩ Ngưng giật giật, ý em trai nhà cô cũng quá rõ ràng rồi. Trình Dĩ Ngưng nhìn Hứa Dữu, thấy trên mặt cô không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là khuôn mặt nhỏ tựa hồ càng đỏ hơn. Hứa Dữu thu dọn chén đũa, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã quyết định sai rồi không. Cô không quen ngủ chung với người khác, cô cũng biết chị Dĩ Ngưng khá tốt với cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy ngốc một phòng với Trình Uyên sẽ thoải mái hơn một chút. Hơn nữa cô với Trình Uyên cũng không phải thật sự ngủ chung một giường. “Em còn đứng trong bếp làm gì? Tính làm tượng à?” Giọng Trình Uyên từ phía sau truyền đến. Hứa Dữu cứng đờ. Trình Uyên đã tắm xong đi ra, anh thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, sau khi cởi bỏ tây trang trông anh bớt hung dữ hơn nhiều. “Tôi… Không có.” Trình Uyên cầm lấy chén trong tay Hứa Dữu, “Em để đó đi, ngày mai dì người giúp việc tới làm.” “Anh……” Trình Uyên nhìn cô lại nhìn bốn phía, rốt cuộc anh đã cảm giác được một chút niềm vui sướng khi trong nhà có phụ nữ. “Tôi làm sao?” Trình Uyên dựa vào cửa giọng điệu lưu manh. Hứa Dữu nhất thời nghẹn lời nói không nên lời, cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Hôm nay em cũng mệt rồi, về phỏng nghỉ đi.” Trình Uyên ánh mắt vừa chuyển lại bổ sung nói: “Chị tôi đang gọi điện thoại, chờ lát nữa chị ấy trở lại thấy chúng ta đang cãi nhau sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta không tốt.” Trình Dĩ Ngưng đúng lúc gọi điện thoại xong đi vào thì nghe được câu này: “……” Có phải cãi nhau hay không chị đây liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hay đứa này rõ ràng là đang ve vãn đánh yêu. Hứa Dữu đứng hướng mặt về phía cửa nhìn thấy Trình Dĩ Ngưng đang đứng đó, cô liền duỗi tay kéo ngón út Trình Uyên. Trình Uyên theo tầm mắt Hứa Dữu thấy được chị gái nhà mình, anh cũng không xấu hổ, nắm tay Hứa Dữu đi đến trước mặt cô ấy, “Chị, chắc là chị đã nghe hết rồi, cũng cũng đừng dọn dẹp, chờ ngày mai dì giúp việc tới làm, em với Hứa Dữu về phòng trước đây.” Hứa Dữu không nói chuyện, nhưng gương mặt đỏ ửng cùng tay không biết nên làm như thế nào, cả người có vẻ càng thêm lúng túng. Trình Dĩ Ngưng gật đầu, “Cậu đừng ăn hiếp con gái người ta đó.” Trình Dĩ Ngưng nhìn đôi vợ chồng nhỏ trước mặt liền nhớ đến ông chồng nhà mình, nếu không phải ảnh đi công tác hôm nay cô ấy cũng sẽ không muốn ngủ lại đây đâu, cô đơn thì thôi đi, còn bị bắt ăn một miệng cẩu lương. Trình Dĩ Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà cao nơi xa vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng cô ấy cũng không muốn chú ý tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, hiện tại cô ấy chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh hơn một chút thôi. Mong muốn của Trình Uyên thì hoàn toàn ngược lại. Anh ước gì thời gian trôi chậm thật chậm. “……Tôi đi tắm.” Hứa Dữu vừa mới cùng Trình Uyên vào phòng liền nói. Trình Uyên gật đầu, tiếp tục tìm thảm trải dưới đất làm ổ cho mình, nụ cười trên khóe môi biểu hiện tâm trạng anh đang rất tốt. Hứa Dữu nói muốn đi tắm rửa, nhưng mà lúc tìm quần áo lại gặp phải một vấn đề khó khăn, cô tìm được năm cái váy ngủ, tất cả đều là tơ tằm gợi cảm, trong đó bốn cái đều là…… Chiều dài chỉ miễn cưỡng tới đùi. Còn một cái cuối cùng trông có vẻ tương đối bình thường, cái váy này màu trắng ngà, thoạt nhìn dài một chút, cô khoa tay múa chân thử ướm lên người mình. Nhưng mà……sao lại là trễ ngực. Hứa Dữu còn đang rối rắm, đột nhiên nghe được tiếng của Trình Uyên. “Em đang làm gì vậy?” Hứa Dữu ôm cái váy ngủ kia không biết làm sao. “Anh đi… đi ra ngoài trước đi.” Hứa Dữu không dám nhìn Trình Uyên, cô cảm giác Trình Uyên ở ngay bên cạnh làm cô xấu hổ muốn nổ tung. Trong mắt Trình Uyên mang ý cười: “Được thôi.” “Không phải tôi muốn tới tìm em, tôi chỉ lo em không biết quần áo để ở đâu thôi.” Hứa Dữu: “……” Trình Uyên: “Tôi đi ngay đây.” Trình Uyên giải thích bổ sung cũng không có tác dụng gì, Hứa Dữu căn bản là nghe không vào, chờ anh đi rồi Hứa Dữu liền ôm quần áo nhanh chóng chạy vào phòng tắm. …… Hứa Dữu cọ tới cọ lui, lúc cô đi ra Trình Uyên đã trải ổ xong rồi, đang ngồi trong ổ của mình chơi di động. Làn da trắng nõn cùng váy ngủ màu trắng ngà cơ hồ hòa hợp thành một thể, thật đúng là tương ứng với câu da thịt trắng hơn tuyết. Cô vội vã từ phòng tắm chạy chậm đến trên giường, giống một con nai con kinh hoảng thất thố trong rừng. Trong mắt Trình Uyên hiện một tia kinh diễm, nhưng lúc nhìn về phía cô trong ánh mắt lại không hề gợn sóng. “Tôi còn tưởng em ngất trong đó rồi chứ, vừa rồi thiếu chút nữa đi gõ cửa rồi.” Hứa Dữu: “……” “Tôi… Không có.” “Đúng rồi, tôi muốn hỏi em cái này có ý gì?” Trình Uyên nói rồi từ trong ổ của mình đứng lên, ngồi xuống mép giường, duỗi tay đưa di động cho cô. Hứa Dữu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhận lấy di động. Trên màn hình di động là giao diện WeChat. Ngưng: 【hahaha có ý tứ, chị hỏi bà xã của cậu thích cậu ở điểm nào, cậu đoán xem em dâu trả lời thế nào? 】 【Em ấy nói gì? 】 Một lát sau, Trình Dĩ Ngưng bên kia mới trả lời. Ngưng: 【em dâu nói, em ấy thích gương mặt đẹp trai dựa vào di truyền nhà ta của cậu. 】 Ngưng: 【cậu nói xem có khi nào em dâu thích gương mặt này của của chị hơn không. 】 Hứa Dữu nhìn lịch sử trò chuyện, càng thêm không biết làm sao. Trình Uyên thò lại gần, “Em thích mặt của tôi à?” Hứa Dữu nhịn không được lui về sau, Trình Uyên hoàn toàn không cho cô cơ hội, Hứa Dữu lui về sau, Trình Uyên liền nhích tới. Hai người cách rất gần, Trình Uyên còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cô, rõ ràng hai người dùng chung một loại sữa tắm, nhưng sao Trình Uyên cảm thấy mùi hương trên người Hứa Dữu càng mê người hơn. “Em nói vậy là có ý gì?” Hứa Dữu: “…Tôi không có ý gì cả.” Sao Hứa Dữu có thể nghĩ đến, ban ngày cô thuận miệng nói thôi hiện tại đã bị Trình Uyên tra hỏi. ngôn tình sủng “Vậy tôi hỏi một chút, lời em nói có phải thật không?” Hứa Dữu: “Cái gì có phải thật hay không?” “Thích mặt của tôi.” “Tôi…” Hứa Dữu đột nhiên nói không nên lời, cô cảm giác không khí chung quanh đều bị hút đi, có chút hô hấp không thuận, các ngón tay nắm chặt khăn trải giường, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch, rõ ràng cô vừa mới uống nước rồi, cô lại cảm giác miệng khô khốc. Trình Uyên liếm hàm trên, yên lặng cách xa cô một tấc, “Tôi cảm giác em rất khẩn trương, tôi chỉ muốn nói với em nếu em thích mặt tôi thì có thể nhìn nhiều hơn, tôi cũng không để ý, giữa hai chúng ta không cần để ý quá nhiều. Em thích mặt tôi, tôi miễn cưỡng cho em nhìn vậy.” Hứa Dữu: “?” Trình Uyên một lần nữa ngồi trở lại ổ của mình, nghiêm túc nói, “Em muốn nhìn thì nói trực tiếp với tôi, không cần nói quá nhiều với người khác, nếu tôi có ở nhà sẽ trực tiếp cung cấp phục vụ người thật, nhưng ban ngày tôi phải đi làm, cũng chỉ có thể cho em nhìn hình đỡ thèm thôi.” Hứa Dữu vội vàng lắc đầu, cô không có ý này mà, sao càng nghe Trình Uyên nói cô lại càng thấy mình giống sắc quỷ vậy. “Không cần.” Trình Uyên cười cười: “Từ từ, tôi gửi hình cho em.” Di động Hứa Dữu cũng chính ngay lúc này vang lên. Trình Uyên: “Tôi gửi qua rồi, em mở lên xem đi.” Hứa Dữu mặc kệ di động kêu, cứng cổ nói với Trình Uyên: “Tôi không xem, tôi muốn đi ngủ.” Trình Uyên chỉ cười, anh không nghĩ tới lúc cô không nói lý lại đáng yêu như vậy. “Vậy em ngủ đi, ngủ ngon, tuy rằng hiện tại mới 10 giờ, hơn nữa ngươi bình thường cũng không có ngủ sớm như vậy.” Trình Uyên ngồi dưới sàn, lúc anh ngẩng đầu nhìn cô liền trong dự kiến thấy mặt cô đỏ ửng. Nhưng lúc này anh lại chú ý tới váy ngủ trên người cô. Lúc anh tự đặt mua quần áo cho Hứa Dữu có chọn không ít phong cách đáng yêu cho cô, nhưng anh cũng ẩn giấu tư tâm, còn chọn phong cách gợi cảm. Hiện tại Hứa Dữu mặc cái này, đại khái là không tìm được mấy bộ váy khác. “Tôi… hôm nay mệt, muốn đi ngủ sớm.” Hứa Dữu nói rồi liền tắt đèn. “Ngủ ngon.” Trình Uyên nói. Hứa Dữu nhìn chằm chằm trần nhà cũng nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.” Hứa Dữu có đồng hồ sinh học nghiêm khắc, chưa tới giờ cô sẽ không ngủ được. Cho dù nhắm mắt ép mình không cần nghĩ quá nhiều, nhưng cũng không thể khống chế đầu óc suy nghĩ miên man. Đặc biệt là Trình Uyên gửi không ít hình cho cô, cô còn chưa có xem đâu. Không biết qua bao lâu, chung quanh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Trình Uyên, lúc này cô mới dám móc di động từ dưới gối ra. Không phải cô muốn xem hình Trình Uyên gửi cho cô đâu, cô chỉ là ngủ không được muốn xem cho đỡ buồn thôi. Trình Uyên gửi cho cô……rất nhiều, nhìn bối cảnh rất nhiều đều là vừa mới chụp. Cô kéo lên trên…!!!… còn có mấy tấm Trình Uyên chụp cơ bụng. Cơ bụng anh không phải cái loại cơ bắp khoa trương như huấn luyện viên thể hình, mà là thoạt nhìn hơi yếu kia, hơn nữa chính là nhìn qua có cảm giác rất thoải mái. Hứa Dữu nhanh chóng nhìn thoáng qua, lập tức buông di động che mặt mình lại. Cô thực may mắn Trình Uyên đã ngủ rồi không nhìn thấy được biểu hiện quá mức rõ ràng của cô. Thôi đi ngủ đi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô vừ nhắm mắt lại trong đầu tất cả đều là hình ảnh kỳ quái. Nam sắc hại người mà. - Hứa Dữu mắt buồn ngủ mông lung móc di động ra nhìn thoáng qua thời gian, đã gần11 giờ, nháy mắt cô đã đánh bay cơn buồn ngủ, không nghĩ tới cô ngủ lâu như vậy. Cô ngồi dậy nhìn thoáng qua váy ngủ bởi vì tư thế ngủ mà bị vén lên cao, lập tức mất bò mới lo làm chuồng kéo kéo váy ngủ xuống, che lại đùi trắng nõn nà. Cô suy nghĩ, Trình Uyên dậy sớm vội vàng đi làm, hẳn là sẽ không chú ý tới cô nằm trên giường đâu nhỉ. Hứa Dữu mở di động, Trình Uyên đã gửi cho cô gần mười tin nhắn. 【tôi phải đi làm, chị hai cững về, thấy em còn chưa dậy nên tôi gửi tin nhắn. 】 【 bữa sáng tôi hâm nóng cho em rồi, ở trong lò vi ba, nhớ ăn đấy. 】 【nếu em về thì nói với tôi một tiếng, tôi tan làm sẽ về bên kia luôn, đương nhiên em nguyện ý tiếp tục ngốc ở đây thì càng tốt. 】 ……truyện được edit bởi Lemon và đăng duy nhất tại [email protected] Mấy tin nhắn trước đều là nghiêm túc dặn dò, mấy tin sau lại biến thành: 【Quả Bưởi Nhỏ, em còn chưa dậy à? 】 【 còn chưa dậy sao? 】 【có phải nên dậy ăn rồi ngủ tiếp không? 】 Hứa Dữu xem đến tin nhắn cuối cùng. 【em dậy rồi nhớ xem ảnh hôm qua tôi gửi cho em đó nga. 】 Hứa Dữu lập tức ném điện thoại sang bên, cô không muốn trả lời Trình Uyên ngay. Cô tính toán ăn sáng xong, ra cửa mua đồ ăn sau đó về nhà rồi mới trả lời anh. Gần căn nhà Hứa Dữu mua có một chợ bán thức ăn, nhưng đó giờ cô chưa từng tới đó, lý do là vì bệnh nên cô tương đối trạch, hơn nữa hiện tại internet mua sắm phát triển, bình thường cô đều mua trên đó. Nhưng hôm nay cô muốn ăn cá. Đường đi vào chỗ bán cá hơi lòng vòng. Hứa Dữu mua cá xong liền mở bản đồ trên điệm thoại xem đường về tiểu khu nhà cô, chỗ này nhiều đường nhỏ, Hứa Dữu không thể nào nhớ rõ, vẫn là đi theo bản đồ thì đáng tin hơn. Hứa Dữu nghiêm túc xem bản đồ, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nữ. “Ối……” “…hu hu hu, các người đừng tới đây.” Ngay sau đó lại vang lên một giọng nam đáng khinh, “Em gái nhỏ đừng thẹn thùng nha. Để anh trai tới thương em nào.” “A a a, cứu với.” Hứa Dữu siết chặt đồ trên tay, cau mày xoay người chạy sang hướng bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]