Chương trước
Chương sau
Editor: Lemon

Thầy Lôi động tác rất nhanh, ngày hôm sau đã làm xong sơ đồ lớp mới. Vì thế giữa trưa tan học ngày hôm sau chính là thời gian dọn chỗ ngồi.

Nhưng Trình Uyên người này vừa tan học đã dọn bàn của mình ra đặt ngoài hành lang, sau đó thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hứa Dữu nhìn bóng lưng Trình Uyên đi xa liền thu hồi tầm mắt.

Từ Nhã Bạch từ sớm đã dọn bàn của mình tới đây, Từ Nhã Bạch tay chống lên bàn hỏi Hứa Dữu: “Tiểu Dữu cậu ngồi bên trái hay bên phải?”

“…… Vậy bên trái đi.”

Thật ra Hứa Dữu thấy ngồi đâu cũng giống vậy.

Buổi chiều lúc cô trở lại phòng học cái bàn của Trình Uyên đã chỉnh tề đặt ở phía sau.

Trình Uyên không ở đây, nhưng máy chơi game lại bị cậu tùy ý ném trên bàn.

Hứa Dữu nhớ rõ trưa hôm nay lúc cô đi ra ngoài có đi ngang qua bàn cậu, lúc đó còn nhìn thoáng qua, cô dám khẳng định lúc đó trên bàn Trình Uyên không có máy chơi game.

So với vấn đề nhỏ này chuyện càng quan trọng hơn là Trình Uyên cả buổi chiều đều không tới lớp.

Mãi đến lúc chạng vạng cậu mới chậm rì rì đi vào phòng học, lúc đó chỉ còn năm phút nữa là tới tiết tự học buổi tối.

Trình Uyên đi ngang qua trước bàn Hứa Dữu, đúng lúc cô ngẩng đầu chép bài trên bảng, Hứa Dữu mắt hạnh nhìn thoáng qua, trên tóc câu vẫn còn nhỏ vài giọt nước.

Trình Uyên càng đi càng gần, Hứa Dữu mới xác định cậu vừa tắm xong đã tới lớp.

Đuôi tóc hơi ẩm còn làm ướt áo thun màu đen.

Cho dù là áo thun màu đen vẫn có thể nhìn thấy ướt rõ ràng.

Quạt điện xoay phần phật liên tục, thổi bớt đi không khí khô nóng.

Đã qua hạ chí, ngày dài ngày ngắn, hoàng hôn cũng bị kéo cái bóng thật dài, lay động ra ấm áp sắc điệu, tựa hồ muốn đem ôn nhu rải xuống nhân gian.

Qua kỳ thi học kỳ là tiết sửa bài thi, tiết tự học tối nay đúng lúc là tiết vật lý, thầy Khương đưa tập bài thi vật lý cho cán bộ môn phát cho các bạn.

Lúc bài thi truyền tới tay Hứa Dữu cũng chỉ còn hai tờ.

Một tờ là của Kỳ Dương Thuyền, một tờ là của Trình Uyên.

Bài thi vật lý do ba giáo viên trong khoa chia nhau chấm, phía trên chỉ ghi điểm một phần bài thi, không có ghi điểm tổng hợp 3 môn thi.

Lúc Hứa Dữu chuyền bài cũng chỉ là sơ qua bài thi của Trình Uyên, tờ đầu tiên là bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên, thật sự là nhìn không ra cái gì, Hứa Dữu cũng chỉ nhìn qua bài thi trắc nghiệm vật lý. Ô ghi điểm viết hai con số đỏ tươi “48”.

Điểm tuyệt đối.

Kỳ thật Hứa Dữu không cần nhìn cũng biết, Trình Uyên bình thường đều thi trắc nghiệm vật lý được điểm tuyệt đối, hôm nay giữa trưa tan học cô còn đi xem phiếu điểm, điểm vật lý của Trình Uyên là 108.

Điểm cao nhất là 110 điểm, cậu ấy thi được 108, vậy chắc chắn cậu ấy bị trừ hai điểm tự luận.

Bài thi đều truyền tới tay mỗi bạn học, thầy Khương liền bắt đầu giảng bài thi.

Không biết làm sao vậy, Hứa Dữu đột nhiên có chút thất thần.

Bất quá thầy Khương giảng khá chậm, là do nghĩ tới các bạn cơ sở tương đối kém, những kiến thức thầy giảng vừa lúc đều là nội dung Hứa Dữu có thể tự mình tiêu hóa được.

Chuông tan học rốt cuộc vang lên.

Hứa Dữu liền ghé trên bàn, cô định nằm nghỉ một lát, tranh thủ nghỉ ngơi lát nữa học tiết tiếp theo.

Cũng ở ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng đối thoại giữa Trình Uyên cùng Kỳ Dương Thuyền.

……

“Kỳ Dương Thuyền.”

“Có chuyện gì không?”

Trình Uyên không thú vị xoay bút, ánh mắt nhìn phía trước, nhưng lại tựa hồ không có tiêu cự.

“Không có gì, chỉ muốn đổi vị trí với cậu thôi.”

Đây mới là buổi tối đầu tiên bọn họ đổi chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp còn chưa kịp vẽ sơ đồ lớp, hiện tại giữa bạn cùng bàn đổi chỗ cho nhau cũng không có vấn đề gì.

Kỳ Dương Thuyền đồng ý.

Trình Uyên: “Đa tạ huynh đệ, tôi thấy ngồi chỗ này mới có thể cải tà quy chính.”

“Cải tà quy chính?”

Trình Uyên giọng lạnh lạnh, nhưng vẫn tính tình tốt giải thích, “Dự định học tập cho tốt, không trốn học, không đánh nhau.”

Không quá hai phút, bàn phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại, chân bàn cùng sàn nhà cọ xát phát ra âm thanh chói tai.

Hứa Dữu cũng không nằm bò nữa, cô ngồi dậy nhìn đồng hồ treo phía trên bảng đen.

Còn năm phút nữa là vào tiết.

Âm thanh phía sau đổi chỗ ngồi. Các bạn học vui đùa ầm ĩ hỗn tạp, làm người ta sinh ra bực bội.

Cách giờ học hai phút.

Tiếng dọn chỗ ngồi sau lưng ngừng lại, không biết vì sao trong nội tâm Hứa Dữu nhiều hơn một phân khô nóng.

Vào học.

Thầy Khương cũng một lần nữa trở lại bục giảng, Hứa Dữu phát hiện mình không có cách nào tập trung như trước.

Cho dù thầy giảng chậm, giảng tới rồi phần Hứa Dữu không quá hiểu, nhưng không biết tại sao dù có làm cách nào cô cũng không thể tập trung được.

Hứa Dữu chỉ chống chọi một lát liền từ bỏ, cô hoàn toàn theo không kịp, cả quá trình giống nghe thiên thư vậy.

Rốt cuộc đợi tới giờ tan học, Hứa Dữu đột nhiên có một loại cảm giác như được giải phóng. Nhưng bài thi mới vừa rồi thầy Khương giảng cô vẫn không cách nào hiểu được, cho dù như vậy Hứa Dữu vẫn nghiêm túc chép lại bài giải.

“Lạch cạch……”

Phía sau Hứa Dữu truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống, vừa cuối đầu liền nhìn thấy một cây bút lăn tới bên chân cô, ngay sau đó giọng Kỳ Dương Thuyền cũng vang lên.

“Hứa Dữu, phiền cậu nhặt giúp tớ cây bút với.”

Hứa Dữu: “……Được.”

Kỳ Dương Thuyền: “Cảm ơn.”

Hứa Dữu nghiêng người đưa bút cho cậu ta, Trình Uyên vừa lúc cũng giương mắt nhìn cô.

Trình Uyên đeo tai nghe, bộ dáng nhàn nhã lại thích ý. Trong lòng Hứa Dữu lại nghỉ tới một chuyện khác, nếu vừa rồi Trình Uyên không đổi vị trí với Kỳ Dương Thuyền, như vậy hiện tại bút cô nhặt được khả năng chính là bút của Trình Uyên.

“Kỳ Dương Thuyền.”

Trong đầu Hứa Dữu không biết vì sao đột nhiên nhớ lại lúc vừa mới chuyển chỗ ngồi, Kỳ Dương Thuyền có nói một câu giúp đỡ nhau.

“Đề vừa rồi thầy Khương giảng cậu hiểu không?”

“Tớ cũng không hiểu.”

Đề trắc nghiệm vừa rồi là câu khó, đáp án chọn C.

Kỳ Dương Thuyền nói rồi đưa bài thi đến trước mặt Hứa Dữu, “Tuy tớ may mắn chọn đúng nhưng thật ra cũng không biết giải.”

Hứa Dữu cụp mắt: “Tớ vốn định nhờ cậu chỉ, nếu cậu cũng không biết thì đành thôi vậy.”

“Không sao đâu, bạn cùng bàn tớ biết giải.” Kỳ Dương Thuyền nói rồi đẩy bài thi của mình tới trước mặt Trình Uyên “Trình Uyên, đề này.”

Hứa Dữu nhìn về phía cậu, không biết khi nào cậu đã tháo tai nghe xuống.

Trình Uyên liếc nhìn đề bài một cái, liền cầm lấy giấy nháp, “Tôi chỉ nói một lần, nghe kỹ.”

Hứa Dữu cảm thấy bản thân tự mình đa tình, cô luôn có cảm giác Trình Uyên đang nói cho cô nghe.

Hứa Dữu lần đầu tiên nghe Trình Uyên giảng đề, không chỉ giải thích rõ ràng, hơn nữa còn dễ hiểu. Trình Uyên vừa giảng xong cô liền có cảm giác như được khai sáng vậy.

“Còn bài nào nữa không? Nhân lúc tôi còn có thời gian có thể giải quyết giúp các cậu.”

“Hết rồi, cảm ơn cậu, Trình Uyên.”

Thầy Khương giảng chậm, hai tiết khóa mới giảng xong đề trắc nghiệm, đề tự luận phía sau vẫn còn chưa giảng, tuy rằng đề tự luận cô cũng có chỗ không hiểu nhưng chờ nghe thầy giảng là được rồi.

Tiết tiếp theo cô nhất định không được thất thần nữa.

Hứa Dữu đã xoay người lại, Trình Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ánh mắt sâu xa.

Thời gian cũng giống như băng đĩa cũ trong radio, một ngày lại một ngày lặp đi lặp lại không có gì đổi mới.

Áp lực học tập làm không khí trong lớp tăng thêm mấy phần nặng nề.

Hứa Dữu cũng cảm giác được cảm giác áp bách, nhìn mọi người đều vội vang ôn tập làm bài, Hứa Dữu cũng bị cuốn vào trong đó.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Trình Uyên không đến lớp.

Cái gọi là cải tà quy chính trong miệng Trình Uyên cũng không biết rốt cuộc duy trì được trong bao lâu.

Tháng trước mỗi ngày cậu đều tới trường học, tuy thỉnh thoảng trên mặt mang theo chút vết thương nhỏ, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm, còn làm cho gương mặt lạnh lùng tăng thêm cảm giác chân thật.

Hứa Dữu không sửa lại thói quen lâu lâu nhìn cậu, chỉ là số lần thiếu niên kia tới trường học quá ít ỏi.

Cũng ngay lúc này, có người truyền ra tin gia đình Trình Uyên phá sản, cho nên cậu không tới trường học.

Nghe thấy tin tức này Hứa Dữu sắc mặt không đổi, nhưng tay nắm bút dừng một chút.

Liên tục hai tuần Trình Uyên đều không tới trường học, trong trường học đồn đãi về gia đình cậu lại không hề có xu thế giảm đi.

Thời gian cũng trôi qua càng lúc càng nhanh, đảo mắt cách kết thúc học kỳ không còn xa, giáo viên phát rất nhiều bài tập cho bọn họ, Trình Uyên không có ở đây, nhưng cậu vẫn được phát không ít giấy bài tập.

Thế cho nên hiện tại trên bàn Trình Uyên tất cả đều là bài thi trắng tinh.

Tiếng chuông vào học vang lên, trong lớp mọi người vẫn còn đang tiếp tục thảo luận về Trình Uyên, tiết tự học cũng giống như vậy. Uỷ viên kỷ luật đứng trên bục giảng duy trì trật tự nhưng vẫn có không ít bạn học còn xì xầm to nhỏ.

Hứa Dữu đột nhiên cảm thấy không khí thực ngột ngạc, cũng trong một giây này cô đột nhiên nhớ tới bức tường dây tử đằng lúc trước cô còn có chút ghét bỏ.

Hứa Dữu xin nghỉ.

Một mình đi tới hoa viên nhỏ, bởi vì đang trong giờ học nên lúc này cũng không có ai ở đây, Hứa Dữu cũng mừng rỡ tự tại.

Cô đứng hứng gió thổi, cảm giác trong lòng không còn buồn bực như trước nữa.

“Meo.”

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng mèo kêu, Hứa Dữu lập tức nghĩ tới con mèo màu quýt hôm đó.

Giây tiếp theo Hứa Dữu liền nhìn thấy một người một mèo đi về hướng cô.

Là mèo quýt nhỏ cùng…… Trình Uyên.

Hứa Dữu dùng sức nhéo lòng bàn tay mình, cảm giác đau đớn truyền tới.

“Sao cậu lại ở đây……?” Có lẽ là do quá mức kinh ngạc, lúc Hứa Dữu nói chuyện đều có chút run.

Trình Uyên ôm mèo quýt ngồi cách Hứa Dữu không xa, khẽ liếm môi dưới, giọng ngả ngớn, “Không phải cậu cũng ở đây sao?”

Hứa Dữu nghiêng đầu nhìn thấy trên tay cậu còn cầm một túi nhỏ thức ăn cho mèo nhập khẩu. trong vòng một giây liền nhớ tới lời đồn đãi trong trường.

Hứa Dữu đột nhiên gấp gáp “Cậu……sao cậu cho mèo ăn cái này?”

Thức ăn cho mèo này vừa nhìn đã biết rất mắc, Hứa Dữu lo lắng Trình Uyên mua cho mèo ăn, chính cậu có thể không có cơm ăn hay không.

Trình Uyên khó hiểu ngẩng đầu, “Đây là thức ăn cho mèo, mèo không ăn cái này thì ăn cái gì?”

Hứa Dữu hơi há miệng cuối cùng vẫn không thể nói được lời nào.

“Hứa Dữu.” Trình Uyên đột nhiên gọi tên cô.

Chỉ là gọi rồi lại không nói tiếp.

Hứa Dữu luôn có cảm giác Trình Uyên có chuyện gì đó muốn nói với cô.

Trình Uyên đứng lên, Hứa Dữu ngửa đầu nhìn cậu.

“Cậu……” Hầu kết lăn lộn, lời muốn nói lại nuốt trở vào, “Đây là ngày thứ năm, tôi phải đi, có duyên…gặp lại.”

Tốc độ nói chuyện của cậm chậm hơn bình thường rất nhiều, Hứa Dữu đột nhiên có cảm giác kỳ quái, có một giây Hứa Dữu còn tưởng rằng Trình Uyên muốn nói với cô chuyện gia đình phá sản.

Nhưng hôm nay Trình Uyên nói chuyện thật kỳ lạ, cô có chút nghe không hiểu.

Hứa Dữu vẫn đứng tại chỗ, Trình Uyên đã ôm mèo đi rồi.

Chỉ là không lâu sau đó, Hứa Dữu rốt cuộc cũng hiểu được câu có duyên gặp lại là có ý gì rồi.

Trình Uyên chưa từng xuất hiện trong trường học nữa.

Một tuần sau là thi cuối kỳ, bắt đầu từ buổi sáng ngày thi cuối kỳ thầy Lôi vào lớp cổ vũ bọn họ, chỉ là trước khi đi nói một câu, Trình Uyên nghỉ học.

Hứa Dữu không ngờ tới lần gặp vội vàng ở vườn hoa hôm đó là ngày cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Trình Uyên nói, có duyên gặp lại, nhưng ai có thể nói cho cô biết, có duyên rốt cuộc là khi nào.

-

Trước đó Hứa Dữu cùng Từ Nhã Bạch lúc nói chuyện còn nói còn rất lâu mới thi đại học, không nghĩ tới thời gian chỉ trôi qua trong nháy mắt.

Như là máy radio cũ xưa đột nhiên bị người ấn nút tua nhanh, thời gian đi du lịch cũng sắp đến ngày kết thúc.

Thi đại học đúng hạn tới.

Mùa thi đại học cũng là mùa mưa, thời tiết khô nóng cũng không vì mưa mà giảm đi, chúng nó quậy với nhau bước qua niên hoa của thiếu năm thiếu nữ vẫn còn mang chút ngây thơ lại hồn nhiên.

Tối hôm kết thúc thi đại học, trong lớp tổ chức liên hoan, có người ồn ào kêu bia. Trong lúc mơ màng hồ đồ Hứa Dữu cũng gọi một chai.

Ngày cuối cùng của thời cấp 3 Hứa Dữu khá phóng túng to gan, lại bị bạn tốt Từ Nhã Bạch lật tẩy.

“Trình Uyên……”

Từ Nhã Bạch đỡ bạn tốt, Hứa Dữu đột nhiên gọi ra cái tên đó. Từ Nhã Bạch hoảng sợ, vội vàng che miệng cô lại.

“Tiểu Dữu, cậu tiểu ngu ngốc này đừng nhớ tới nữa, nhanh quên cậu ta đi, quên được thì sẽ không sao đâu?”

Thật ra Hứa Dữu cũng không uống quá nhiều, trong ý thức hỗn độn vẫn còn một chút tỉnh táo.

Bạch Bạch nói đúng. Hãy quên đi.

Đúng là cậu đã từng bước vào thế giới của cô, nhưng lại giống như sao băng lóng lánh loé qua.

Quên cậu ấy đi.

Cậu giống như là một câu trắc nghiệm khó nhất trong đề thi vật lý, cho dù bản thân dùng hết toàn lực đem suy nghĩ chải vuốt rõ ràng, viết lời giải sạch sẽ lại cẩn thận, nhưng mỗi khi bản thân mãn nguyện ghi xuống đáp án, cuối cùng nghênh đón cũng chỉ là dấu x đỏ tươi.

Bởi vì cậu vốn chính là đáp án E không hề tồn tại.

Phải nói là đề bài này căn bản không có cái gọi là đáp án chính xác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.