Không hiểu vì sao những lúc gặp cậu tôi luôn tìm cách tránh né, đến lúc không thấy cậu đâu tôi đi đâu cũng luôn phải để ý xung quanh. Thịnh Quân Hải độc mồm độc miệng tạo cho người ta cảm giác không biết tiếp theo sẽ nói câu gì, nhưng Thịnh Nhã Uy thì hơi mang xu hướng xem nhẹ luôn sự xuất hiện của người đối diện, chỉ bận chìm đắm trong loạt suy nghĩ viển vong. Cố Vấn Như chớp đôi mắt xinh đẹp miệng thì cong cong lên thành một ánh cười lịch sự đầy hòa nhã, nhìn chị gái ruột của người hàng xóm đang trơ ra gương mặt ngơ ngác, cô nghĩ chắc chị ấy đang cố nhớ lại xem mình là ai.
Cố Vấn Như ngọt ngào, ân cần thân thiết nhắc lại quá khứ giúp chị ấy dễ tưởng tượng: "Chị ơi nhà số 8 phu phố Minh Hạ siêu cũ ấy ạ!"
Thịnh Nhã Uy bị nói cho tỉnh khỏi cơn mộng mị trồng cây si của thằng em trai, cô gật đầu: "À chị có ấn tượng với em, nhưng lớn tuổi rồi đầu óc chị có hơi..."
Cố Vấn Như cười xòa, đưa tay quơ quơ xem như là không có vấn đề gì, cô mới giải thích câu lúc nãy bị dồn ép: "Em với cậu ta trùng hợp lại làm hàng xóm, do có quen biết từ nhỏ cậu ấy an tâm nhờ em chăm A Quả ấy mà!!"
Thịnh Nhã Uy gật đầu, hiểu rằng cô bé này đang bị mình dọa cho sợ đây mà, nên cô không làm khó dễ nữa xua tay: "Haha nãy giờ chị nói đùa thôi, tính chị phóng khoáng thế đấy em xong việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-bong-bac-va-be-ca-vang/3511229/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.