Thời gian chưa từng mở miệng, nhưng nó có thể trả lời tất cả câu hỏi của chúng ta. Cố Vấn Như vô cảm với mọi thứ, cô hiện tại đã lấy lại được lý trí. Thử làm động tác vô tri, đưa tay lên miệng lau xem có nước miếng không, rất may mắn nãy giờ ý nghĩ hoang đường của cô không nói ra thành lời. Thanh tỉnh đầu óc trở lại cô mới cắn răng mà trách móc cho đỡ quê, chứ ánh mắt thèm khát của mình chỉ sợ đã làm tên này xem thường tới miệt thị.
Cô gằn giọng ra vẻ chững chạc: "Hừ kính thưa ngài thần mời ngài qua ăn cơm tối. Với lại làm ơn mặc đồ vào đi, chẳng đứng đắn gì hết, gớm!"
Mạnh miệng là thế đó, vừa nói xong cô đã quay đầu chạy về nhà mất tiêu, không dám nhìn mặt kẻ có ý gây tội kia. Thậm chí vừa vào căn hộ cô đã chạy vội vào toilet hất nước lạnh vào mặt cho cái hình ảnh mấy cái đường múi cơ đó tan biến hết, ngặt nỗi đau khổ thay nó lại gây ra phản ứng ngược. Não không chịu sự chi phối của cô, nó đang tua chậm lại cái cảnh tượng mấy giọt nước uốn lượn lăn từ trên ngực Thịnh Quân Hải xuống tận đường nhân ngư, Cố Vấn Như táng vào mặt mình cái bốp tự vấn: "Tỉnh lại con ơi, đồ cúng không thể ăn!"
Thịnh Quân Hải bên đây lấy quần áo sạch trong tủ mặc vào, anh đắc ý ngoảnh mặt cười ha hả. Ai bảo chỉ có con trai mới yêu bằng mắt, con gái cũng sẽ bị cuốn hút, nếu thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-bong-bac-va-be-ca-vang/3511222/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.