Chương trước
Chương sau
Nếu thuận lợi hẹn gặp em ở ngày có ánh nắng vàng ươm, còn lỡ mà không ổn, anh sẽ che ô đợi em vào ngày mưa nặng hạt. Thịnh Quân Hải nhìn thấy Cố Vấn Như qua cánh cửa mở toang của phòng toilet, có cả A Quả đang tuyệt vọng gào trong cái thau nước màu xanh dùng để giặt đồ. Người chủ như anh cứ như người xem kịch vui, tiến tới gần tựa cả người vào cửa rồi khoanh tay đứng cười hài lòng.

Cố Vấn Như nghe thấy tiếng động phía sau, cô không quay lại, do đang bận tay quá mức sẵn tiện nhờ vả luôn: "Cậu giúp tôi lấy cái kẹp tóc hình con cua trên bàn pc tới đây, A Quả nó còn quậy hơn cả Tiểu Ngư!!"

Thịnh Quân Hải được nhìn khung cảnh giống một bộ phim "Vợ Hiền Con Ngoan" thế này thì hân hoan một bụng, anh ra ngoài theo ý cô, thử quay qua quay lại rồi tìm thấy cái kẹp thật. Lúc mang tận tay cho người đẹp, đắn do vài giây thấy cô đang không rảnh tay, anh vốn là một kẻ thức thời, chầu chực đã lâu. Nắm bắt chặt chẽ thời cơ này, định bụng muốn chiếm một chút tiện nghi từ con gái nhà người ta: "Cần tôi giúp cậu bới tóc lên không?"

Cố Vấn Như không hề từ chối, cô ừ hử bảo anh làm lẹ lên A Quả sắp xử trảm cô tới nơi, thật ra Thịnh Quân Hải anh đây có biết làm việc này méo đâu.. Tuy sống cùng với mẹ, thậm chí lâu lâu còn ở cạnh chị gái, nhưng anh vẫn là một thằng đàn ông ế chỏng chơ mấy chục năm trời. Cẩn thận khẽ chạm nhẹ vào mái tóc ươn ướt dài nữa lưng của cô, hơi bối rối không biết tiếp theo nên làm thế nào mới đúng thế là anh quyết định cuốn nó lên như cuốn dây diều vậy, thở một hơi dài ưng thuận, anh dùng kẹp con cua mà cố định đuôi tóc vào phần trên đầu cô cho không bị rơi xuống.

Cố Vấn Như lúc này không phản ứng gì nhiều, nhưng anh thì có tim anh đập tựa muốn nhảy ra ngoài, mắt anh thất thần nhìn cái cổ thiên nga trắng hồng như có mị lực thu hút lấy tâm trí kẻ suy tình, không nỡ rời dù chỉ một giây. Một luồng nhiệt nóng từ trong phát ra, làm đầu óc người khác rất đẽ suy nghĩ miên man, chỗ nào đó trên cơ thể anh bất đầu có phản ứng. Thịnh Quân Hải cố nhịn, thở dốc quay đầu mà rời đi khỏi cái nơi khiến bản năng đàn ông của anh thức tỉnh này.

Sau một lúc Cố Vấn Như cả người không chỗ nào khô, cô mang A Quả đang gào rú trong tay ra bên ngoài. Anh bây giờ đã trở lại bình thường, đang rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại, anh nhìn cô cứ như nữ thần, vô thức anh ném cái thứ vô tri vô giác trên tay lên sopha. Quan sát hành động tiếp theo của cô gái khiến anh bất ngờ mà đứng bật dậy, thiếu đều muốn lao vào cản lại thôi.

Còn mèo tam thể của cô ấy không ngậm miệng, thế mà Cố Vấn Như lại coi như không có việc gì, cứ thế mở lòng bỏ A Quả vào chung. Thịnh Quân Hải cau mày tiến tới có ý định tách bọn nó ra: "Não cậu nhúng nước lâu quá có vấn đề à? Lại muốn nhìn bọn nó ẩu đả nhau sao?"

Cố Vấn Như quay đầu hất cằm nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ, cô bĩu môi đắc ý trả lời: "Nhìn kỹ đi không thấy nữa là cậu phải đi khám rồi!"

Hình ánh trước mắt khó mà diễn tả bằng lời, hai con mèo mấy tuần trước còn cào cấu đánh nhau tơi bời hoa lá, thậm chí tới anh khỏe như trâu còn phải ăn mấy đường vào tay. Bây giờ ngược lại bọn nó cứ như anh em thân thiết, liếm láp cho nhau trong cái lồng chật hẹp, tiếng gào nãy giờ cũng biến mất. Anh nhìn thấy Cố Vấn Như bước vào phòng lấy ra một cái máy sấy tóc rồi đưa ra, lắc lắc trước mặt anh.

"Sấy đi, chắc cậu không vô dụng tới mức không biết làm chuyện này chứ. Tôi đi tắm rồi ra nói chuyện!!"

Thịnh Quân Hải chớp đôi mắt, anh không quan tâm trước mặt là mèo hay rồng rắn phượng gì, anh chỉ nghe mỗi câu cô ấy muốn... Thế mà lại dám đi tắm khi trong nhà có một thằng đàn ông trưởng thành, anh nhìn bóng lưng cô rời đi mà tim đập chân run. Kìm chế lại bản thân, anh không được phép làm ra việc gì đánh khinh vào giờ phút này, giả heo mới ăn thịt được hổ.

Không mấy tập trung, anh cấm dây máy sấy vào ổ điện bên cạnh, vứt đại cái máy vướng víu kia dưới đất. Anh lén lút căng tai lên lắng nghe tiếng động phía bên trong, dù biết chuyện này rất ấu trĩ. Nhưng mà lòng anh nôn nao tới nỗi, chỗ nào ở phía dưới vừa mới im lắng lại có biến động. Anh vỗ vào mặt mình bôm bốp, làm bản thân tỉnh táo, thở dài ngồi xuống chấn tỉnh bản thân không được quan tâm tới vấn đề "Tắm" kia nữa, sấy cho mèo bây giờ mới là nhiệm vụ quan trọng tất yếu cô giao cho anh.

Khi sự tử tế là bản năng, thì trái tim mới là sự lương thiện, Kỳ diệu thay phòng tuyến tâm lý của anh lại rất vững chắc hơn anh tưởng, sau hơn mười năm phút cuối cùng cũng đợi được cho tới khi Cố Vấn Như tắm xong, thật ra là cô tắm có mấy phút thôi, đối với anh đó như cả thế kỷ chịu đựng vậy. Cố Vấn Như dùng khăn mà cuộn hết tóc lên, cô mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản màu xanh biển nhạt trong rất đáng yêu, thoải mái. Lúc này Thịnh Quân Hải mới phát hiện con nhóc này vốn không xem anh là một người đàn ông khỏe mạnh, cư nhiên liệt anh vào hàng chính nhân quân tử mẹ nó rồi.

Trong lòng cô rất đơn giản, miệng lưỡi anh độc, thế nhưng tính của anh lại tốt, đúng thế từ đầu tới cuối cô là nghĩ về anh như thế đó. Cố Vấn Như nhún vai, nhìn cách anh sấy lông cho mèo thì trừ luôn của anh 10 điểm thanh lịch tích lại mấy ngày qua. Tệ tới mức không còn gì để nói: "Cậu là đang sợ nhà bị ẩm à? nhìn coi không ráo được một sợi lông mèo nào!!"

Cái máy anh đang cầm bị cô nhanh nhẹn giật mạnh đi, đôi bàn tay anh hơi luống cuống, cứ thế là phải khoanh đại trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng của ngày thường: "Cậu chơi ngải tụi nó à? Sao đột nhiên có lại tình đồng chí tới vậy!"

Cố Vấn Như trầm ngâm, cô tắt máy ngước mắt lên nhìn cái tên xấc xược ngang ngược trước mặt này: "Vì sao nuôi mèo mà cậu không rào ban công lại? Thiếu kiến thức như vậy thì đừng có mà nuôi!"

Thịnh Quân Hải biết chuyện này sẽ đi xa nên anh tiến lại ghế gaming ngồi xuống: "Nó là dạng điềm tĩnh, sẽ không có leo trèo đâu!"

Cố Vấn Như tặc lưỡi: "Do cậu không có thấy chứ không phải là nó không làm, bản tính của bọn nó là thích ngồi cao. A Quả và Tiểu Ngư thân như vậy, còn sớm hơn trước khi tôi rước nó về đây cơ!"

Thịnh Quân Hải nghe cô nói nhất thời không nắm bắt được tình hình, mặt anh hơi ngơ ra thì đã thấy Cố Vấn Như dùng hành động dơ ngón giữa với mình: "Bọn nó giao tiếp qua ban công đó đồ ngốc, lúc tôi qua nhà cậu thì đã thấy A Quả ngồi ở đó kia kìa, nguy hiểm chết đi được."

Thịnh Quân Hải nghe xong mới tường tận mà rõ ràng mọi việc, anh giả bộ trầm ngâm rồi hỏi lại: "Bận quá không có thời gian, vậy phải làm sao đây?"

Cố Vấn Như không thèm trả lời câu hỏi vô tri đó của anh, nếu muốn người ta sẽ tìm cách chứ không phải lý do. Cô im lặng sấy cho bọn mèo khô hẳn rồi mới mở lồng ra, ôm cả hai liếc mắt nhìn về cái tên ất ơ nào đó: "Cậu không tắm cho A Quả, khiến nó bị chính mùi cơ thể của bản thân làm cho ăn không ngon đâu!"

Bingbong một tiếng rồi lại hai tiếng vang lên trong đầu anh, cuối cùng anh cũng hiểu lý do vì sao con mèo tao nhã tổng tài lạnh lùng nhà mình đột nhiên lại biếng ăn ngang rồi. Bình thường ở nhà toàn do mẹ anh bà Thịnh tắm cho nó, bây giờ ở riêng cùng anh nên ở dơ quá lâu khiến mùi hôi áp luôn mùi hạt thức ăn. Ngược lại còn mùi thơm đến từ đồ ăn nhanh nhà Cố Vấn Như, lại áp được mùi hôi cơ thể nên nó mới chọn ăn đồ ăn của cô vui vẻ như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.