Trong chốn hỗn độn, tiếng ai đó thủ thỉ bên tai như an ủi như xoa dịu tâm hồn sợ hãi bơ vơ của ta, những lời như ta từng dỗ Thuần nhi, nhưng lại khiến ta bình tâm lại: “ổn rồi, sẽ không sao, ngoan, mọi chuyện sẽ tốt thôi“. Xung quanh chỉ một màn trắng toát, ta truy tìm tiếng nói ấy, vội vàng đến nỗi khiến bản thân vấp ngã, nhưng những bóng dáng mờ ảo trước mắt có phải là gia đình ta, dường như bọn họ đang mỉm cười, mở rộng vòng tay chào đốn ta, ta muốn đứng dậy, chạy qua đó, nhưng như có một lực lượng ngăn cản ta, ta cố gắng hét lên:
“Có phải là nương không, người đến đón con sao, nương, con thực sự rất mệt mỏi” nước mắt cứ trào ra không kiềm chế được, bao nhiêu tủi cực, uất ức như muốn phát tiết hết vào thời khắc này.
“con tự hỏi tại sao bản thân lại phải gắng gượng cầu sinh dù biết chỉ là công dã tràng, nếu như ngày đó nghe lời phụ thân, một đao kết liễu, cũng không phải mất thời gian lâu như vậy mới được đoàn tụ với mọi người”
Ta rất muốn sà vào những vòng tay quen thuộc kia, rất muốn bước đến, cảm giác như chỉ một chút nữa, ta cố vươn tay, làm ơn, đưa con đi cùng.
“Lạc nhi, con chưa thể đi, có những trách nhiệm mà con phải hoàn thành, có những người con phải bảo vệ, dù đau khổ, tuyệt vọng đến đâu thì vẫn phải sống, chúng ta luôn ở đây... chờ con...nhớ lấy, phải sống...”
Ta chợt tỉnh lại từ giấc mộng, những lời nói kia vẫn vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-bao/26333/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.