15. Hôm nay chưa đến chín giờ thụ đã hạ ban rồi, tâm trạng cậu rất phiền muộn, tính đến gần đó ăn một chén mỳ thập cẩm rồi mới về, kết quả vừa ra đã thấy được đầu sỏ gây nên tâm tình u sầu cho cậu. Thay một thân trang phục bình thường, lười biếng dựa vào cửa xe Land Rover, tùy ý ngậm điếu thuốc, ngượng ngùng đứng đối diện cửa lớn tòa nhà văn phòng. Lúc này có rất nhiều người đang tan tầm, các lập trình viên khổ bức bình thường đều không mua nổi loại xe này, điều đó khiến cho công và xe của hắn bị săm soi vô cùng ngột ngạt. Bất ngờ là vị đại gia kia tựa như còn ngại mình chưa đủ rêu rao, vừa thấy thụ xuất hiện đã dẫm tàn thuốc, gọi to tên cậu: “Trình Tự!” Thụ vốn định dán mặt vào tường mà chạy thoáng cái bị gọi đến mất cả hồn. Thụ cảm thấy không ít đồng nghiệp xung quanh đang bắt đầu chỉ trỏ mình, cậu sợ đứng đây thêm chút nữa sẽ làm ra việc gì khác người, bèn bất chấp tất cả xông lên trước mở cửa xe lao vào. Công cười cười, hài lòng lên xe. “Anh tới đây làm gì?” Thụ nghiêm mặt hỏi. “Đến xem môi trường làm việc của ứng cử viên bên nhà cung cấp nhà chúng ta chứ sao.” Thụ hừ lạnh một tiếng: “Anh đừng dùng công việc uy hiếp tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý cái giao dịch py này đâu.” (*) giao dịch py = giao dịch hậu môn =)) Công nhíu mày hỏi: “Tại sao chứ?” “Anh làm quá kém.” Thụ cảm thấy mình thật là cơ trí, công nghe cái này xong nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, biết đường mà lui. 16. Công “phụt” một cái cười ra tiếng, thụ choáng luôn, này đâu có giống dự đoán của cậu chứ. Công tới gần vén tóc mai của thụ lên, giọng nói trầm thấp lại dụ hoặc: “Vậy để tôi chứng minh một lần nữa cho em thấy nhé?” Khoảng cách hai người kéo gần lại, hương nước hoa nhàn nhạt truyền qua chóp mũi thụ, không biết làm sao mà lan cả vào tâm hồn, y hệt như trong quán rượu đêm đó. “Tôi, ngày mai tôi phải đi làm.” Cậu nhắc ra lo lắng không đáng kể. “Không sao, sẽ không khiến em mệt nữa, đêm nay em chỉ cần hưởng thụ thôi.” Thụ cảm thấy mình gặp quỷ rồi, rõ ràng là trong lòng từ chối, nhưng lại không khống chế nổi thân thể của mình, đần độn, u mê theo người ta về nhà, sau đó lăn giường cả một đêm. Lần trước làm trong xe ánh sáng không rõ, lần này thụ mới có thể nhìn ra khu rừng rậm kéo dài đến tận tuyến nhân ngư của đối phương, còn có “bé điểu” lớn vượt mức tưởng tượng. Khi quá trình giữa công và thụ sắp tới cao trào, công mềm mại ghé vào bên tai cậu mà nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã muốn đè em.” Thụ run rẩy mà xuất ra. Ngày hôm sau lúc đi làm hai đùi thụ đều run lẩy bẩy, quản lý phát triển hỏi thụ làm sao thế, thụ bảo tối qua tập thể hình quá sức nên cơ bắp bị tổn thương. Quản lý phát triển nhìn chân tay lèo khèo của thụ, cảm thấy mình không nên không biết xấu hổ mà nói gì thêm. Thụ kê một chiếc nệm êm ái lên ghế rồi cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xuống, trong lòng hận đến nghiến răng, cậu nhớ lại sáng nay công mang bộ dáng tinh thần sảng khoái ra ngoài trước, hơi hối hận vì tối qua đã ấm đầu mà đồng ý đề nghị làm bạn tình của hắn. Thụ thâm thúy cho rằng, mình là viên chức ưu tú vì hạng mục của công ty mà chịu nhục, sớm muộn gì cũng được thăng chức tăng lương. 17. Thụ vừa ngồi xuống không bao lâu, wechat trên máy tính nhảy ra một tin nhắn, là do công gửi: “Tan tầm tới nhà tôi nhé?” Thụ đặt tên cho công là: Giao dịch py, em gái thực tập bên cạnh không cẩn thận liếc đến, tò mò hỏi giao dịch py là có ý gì. Thụ há miệng bảo: “Là một khóa trình bán python.” Em gái vậy mà gật gật đầu. Thụ ấn mở khung đối thoại, đánh chữ lách cách như sét hỏi: “Sau này ngày nào cũng phải tới sao?” Công trả lời: “Công ty em quá xa, mỗi ngày phải qua lại rất khổ sở, sau này ba năm bảy ở nhà tôi, hai bốn sáu thì ở nhà em.” “Chủ nhật thì sao?” “Chủ nhật tôi cho ‘gà’ nghỉ ngơi.” Thụ cảm thấy có thể tiếp nhận an bài này, ít nhất công còn biết thông cảm cho giao thông không tiện của cậu, tốt hơn tên công pháo hôi trước kia. Thụ hỏi lại: “Chuyện hạng mục thì sao, anh không làm khó chúng tôi chứ.” Công nói: “Yên tâm, hợp đồng đã được gửi qua rồi.” Thụ nhẹ nhàng thở hắt ra, giao dịch py này hiệu suất cao thật đấy. Giữa trưa thụ ăn cơm với quản lý phát triển, thụ tính xin ít công, uyển chuyển mở miệng: “Lần này hạng mục đấu thầu với công ty xx có thuận lợi không?” Quản lý phát triển vỗ cái gáy trơn bóng: “Ơ quên nói cho cậu, lần trước cậu qua nói lần đầu tiên đã thu được hợp đồng rồi, lần thứ hai chỉ là đi ngang sân khấu thôi.” * đi ngang sân khấu: đi cho có hình thức, không quản nội dung Thụ:??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]