Dụ Diên bật ngồi thẳng lưng trên giường, tay cầm điện thoại, nói theo phản xạ: "Tư thế nào cũng được."+
Trong giọng Dịch Sâm còn nhiễm ý cười: "Cậu nói thật?"
"Đúng đúng." Dụ Diên hồi thần, "Tôi...tôi không xem ảnh."
Sau này có chuyện gì cũng không nói với Dịch Nhiễm nữa, bán đồng đội bán cũng quá nhanh rồi, Dụ Diên thầm cảnh giác trong lòng.
Dịch Sâm ừm một tiếng: "Tắt video nhiều vậy, ngón tay có mỏi không?"
"...Không mỏi." Dụ Diên nhìn người trong ảnh, có chút không biết phải làm sao, nhắm mắt giải thích, "Tôi còn tưởng là xem mèo, hôm nay có hơi mệt, nghĩ định đi ngủ sớm, mới từ chối video."
Dịch Sâm cũng không vạch trần cậu: "Mèo ngốc? Mấy hôm nay không có sức chăm cho nó, tôi đưa nó qua chỗ mẹ rồi."
Nghe thấy xưng hô mới có mèo, Dụ Diên hỏi: "Không phải nó có tên sao?"
Dịch Sâm: "Thế không phải chạm tên sao."
Dụ Diên vốn còn chưa rõ lắm, lại nhìn thấy khóe miệng anh ngậm ý cười mới hiểu rõ.
...Hóa ra là chạm tên mình.
"...Tôi không ngại."
Cậu vừa nói xong, người trong ảnh đột nhiên giơ tay, dùng lòng bàn tay xoa huyệt thái dương.
Dụ Diên thốt lên hỏi: "Không thoải mái sao? Sao anh xuất viện nhanh vậy?"
"Không sao cả, não hơi chấn động chút thôi. Giường bệnh rất đắt hàng, bác sĩ không cho tôi chiếm."1
Dụ Diên lại tưởng thật, cau mày: "Bệnh viện nào? Đây là không có trách nhiệm với bệnh nhân."
Dịch Sâm nhướn mày, mỉm cười: "Tôi đùa thôi, hơn nữa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pubg-the-ky-vong-luyen/2490455/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.