Dụ Diên nghiêng người nói: "Cậu vào phòng trước đi đã."
Lô Tu Hòa vào phòng, mau chóng mở chai nước suối ra, uống ừng ực ừng ực một ngụm lớn.
Dụ Diên hỏi: "Vậy áo khoác kia là của ai?"
Lễ phục là bọn họ thuê, nếu như bị hỏng chỗ nào đó, phải đền tiền. Mà cũng đền không nổi, không nên lãng phí số tiền đó.
"...Fuck." Lô Tu Hòa nện ngực giậm chân, "Tôi quên cầm về mất rồi."
"Để quên ở đâu?"
Để quên trên xe tên lừa đảo chết tiệt kia!
Lô Tu Hòa càng nghĩ càng giận, cậu ta lại không thể phát giận lên Dụ Diên, đành kéo cởi cáo khoác xuống, ném mạnh xuống mặt sàn.
Nhãn hiệu LOGO trên cổ áo lộ ra, Lô Tu Hòa lơ đãng nhìn thấy, mẹ nó, cmn lại còn là quần áo hàng hiệu.
Giống như giận cá chém thớt mặc kệ để áo khoác nằm đó hai phút, mới im lặng nhặt lên.
Dụ Diên nhìn cậu bạn thế kia, nào giống là đi gặp bạn bè, càng như đi đánh với kẻ thù một trận thì đúng hơn.
Điện thoại vang "keng" một tiếng, một app hành trình nào đó được đẩy lên màn hình, nhắc nhở cậu ta kế hoạch cất cánh ngày mai.
Từ lúc nhìn thấy thông báo này, cậu ta mới nhớ ra ngày mai mình phải quay về.
"Tiểu Diên, tôi cảm thấy tôi thật sự quá ngu." Lô Tu Hòa dùng năm phút đồng hồ bình phục tâm trạng.
Kết quả là bình phục cái đếch ấy, cậu ta là sợ sẽ trì hoãn nửa đời sau của mình.
Dụ Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pubg-the-ky-vong-luyen/2490431/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.