Chương trước
Chương sau
Dụ Diên nghiêng người nói: "Cậu vào phòng trước đi đã."

Lô Tu Hòa vào phòng, mau chóng mở chai nước suối ra, uống ừng ực ừng ực một ngụm lớn.

Dụ Diên hỏi: "Vậy áo khoác kia là của ai?"

Lễ phục là bọn họ thuê, nếu như bị hỏng chỗ nào đó, phải đền tiền. Mà cũng đền không nổi, không nên lãng phí số tiền đó.

"...Fuck." Lô Tu Hòa nện ngực giậm chân, "Tôi quên cầm về mất rồi."

"Để quên ở đâu?"

Để quên trên xe tên lừa đảo chết tiệt kia!

Lô Tu Hòa càng nghĩ càng giận, cậu ta lại không thể phát giận lên Dụ Diên, đành kéo cởi cáo khoác xuống, ném mạnh xuống mặt sàn.

Nhãn hiệu LOGO trên cổ áo lộ ra, Lô Tu Hòa lơ đãng nhìn thấy, mẹ nó, cmn lại còn là quần áo hàng hiệu.

Giống như giận cá chém thớt mặc kệ để áo khoác nằm đó hai phút, mới im lặng nhặt lên.

Dụ Diên nhìn cậu bạn thế kia, nào giống là đi gặp bạn bè, càng như đi đánh với kẻ thù một trận thì đúng hơn.

Điện thoại vang "keng" một tiếng, một app hành trình nào đó được đẩy lên màn hình, nhắc nhở cậu ta kế hoạch cất cánh ngày mai.

Từ lúc nhìn thấy thông báo này, cậu ta mới nhớ ra ngày mai mình phải quay về.

"Tiểu Diên, tôi cảm thấy tôi thật sự quá ngu." Lô Tu Hòa dùng năm phút đồng hồ bình phục tâm trạng.

Kết quả là bình phục cái đếch ấy, cậu ta là sợ sẽ trì hoãn nửa đời sau của mình.

Dụ Diên đang định gửi tin nhắn cho Dịch Sâm, thấy Lô Tu Hòa khá hơn chút chút, đành phải gửi qua một icon trước, sau đó mới hỏi: "Sao vậy? Đúng rồi...sáng may tôi bay về rồi, cậu muốn về cùng chứ?"

"Về." Lô Tu Hòa sinh không thể luyến ngồi phịch xuống ghế salon, "Đời này tôi sẽ không bao giờ tới Tấn Thành nữa, thành phố này tràn ngập lời nói dối, một giây tôi cũng không muốn ở lại. Tiểu Diên nè hay cậu đổi giờ vé đi, đêm nay chúng ta về luôn, tránh xa càng tốt."

(đổi xưng hô cho Lô Tu Hòa với Dụ Diên."

Dụ Diên từ chối rất là nhanh, "Tôi sẽ không đổi."

Lô Tu Hòa: "Được rồi...tôi chỉ tiện mồm nói thôi, tôi cũng không nỡ bỏ thêm tiền đổi vé."

Dụ Diên nghi hoặc đầy mặt: "Nhưng cậu tới đây, không phải là muốn đi gặp bạn gái hay sao? Cậu còn chưa gặp đã muốn về rồi?"

Lô Tu Hòa trắng mặt: "Gặp rồi."

"?" Dụ Diên lúc này mới nhớ ra, lúc nãy cậu bạn vừa vào nhà, hình như có nhắc tới mấy câu yêu qua mạng gì đó, "Gặp lúc nào?"

"Vừa nãy."

"...Cậu nói người bạn đó, lẽ nào chính là...?"

"Ừm."



Thấy Lô Tu Hòa chết lặng, Dụ Diên hơi do dự, hỏi: "Nhan sắc của cổ không hợp với lòng cậu sao?"

Này phải đáp thế nào?

Lô Tu Hòa nghĩ lúc lâu, thành thật nói. "Không phải, trông...vượt qua kỳ vọng của tôi."

Diên cơ* là một cái hố, tình nhân vượt qua hố này không nhiều, chết yểu là chuyện bình thường, nhưng nghe Lô Tu Hòa nói vậy, rõ ràng là rất hài lòng với nhan sắc của bạn gái.

*Diện cơ, là cơ hữu gặp mặt (trai trên mạng gặp nhau ngoài đời thực, theo tieba cũng ám chỉ để gọi giữa gay gặp nhau, còn nữ trên mạng gặp nhau gọi là diện lôi).

Tính cách hai người, chắc cũng từng rèn luyện qua với nhau lúc bình thường ở chung, sẽ không xuất hiện tình huống vừa gặp mặt lần đầu tiên đã cãi nhau.

Dụ Diên không rõ: "Vậy không phải quá tốt rồi sao."

"Vấn đề là..." Vẻ mặt Lô Tu Hòa phức tạp, "Là...."

Người thường nếu nghe cậu ta nói chuyện kiểu này, chắc sẽ gấp muốn chết.

Nhưng vào lúc này, điện thoại Dụ Diên lại sáng lên.

1: Vừa về tới nhà, tiểu ngốc cũng được trả lại.

Dụ Diên cứ thế cầm điện thoại qua một bên ngồi, nghe Lô Tu Hòa "là" mãi.

Dụ Diên: Vậy nếu anh đi làm, ai chăm sóc nó?

1: Dì sẽ cho nó ăn.

"Là...là...cmn hắn là đàn ông."

Dụ Diên gõ gõ bàn phím, mất tập trung "ồ" một tiếng.

Sau một lát, động tác gõ bàn phím mới ngừng lại.

Sau đó Dụ Diên ngẩng phắt đầu lên ——

Vẻ mặt Lô Tu Hòa như ăn phải X, tự giận bản thận lặp lại: "Đúng vậy, cmn hắn là một tên đàn ông chân chính! Tôi fuck, vóc dáng còn cao hơn cả ông đây, ăn mặc ẻo lả như con gái, nhưng giọng nói lại thô tới làm người giận sôi! Không trách hắn ta không muốn mở phần mềm biến giọng để qua loa gạt tôi, hóa ra dù có dùng tới phần mềm biến giọng cũng không cứu được hắn! Cả cái này, cái áo khoác rách nát này, cũng lớn hơn cả áo khoác của tôi, tôi mặc thế nào cũng thấy không thoải mái, a a a!!!" (poor em:)))

Cậu bạn nói xong lời cuối, tức giận cầm lấy cái áo khoác vô tội kia, nện mấy lần xuống ghế salon cho hả giận.

Dụ Diên chấn kinh rồi:"..."

"Đời này tôi sẽ không bao giờ yêu qua mạng nữa, giữa tôi và hắn, cmn yêu qua mạng chứ yêu." Lô Tu Hòa càng nói càng bi phẫn, sau đó còn hát lên, "Tình yêu QQ thật ai giả cmn ai rảnh mà đoán~."

Dụ Diên rất muốn an ủi cậu bạn, nhưng với tình hình thế này rất khó giải quyết.

Dụ Diên hỏi sang chuyện khác: "...Vậy sao các cậu gặp nhau được?"

Nếu đối tượng Lô Tu Hòa yêu qua mạng là nam, tất nhiên không thể chủ động mời hắn. Hơn nữa rõ ràng là vừa nãy bọn họ tham gia thịnh yến, cậu tận mắt nhìn thấy Lô Tu Hòa ngồi vào chỗ.

Nói tới đây, nét mặt già nua của Lô Tu Hòa đột nhiên đỏ lên, mãi mới ấp úng nói ra: "Có phải cậu nhìn thấy hết không?"

Dụ Diên chết lặng: "Tôi nhìn thấy cái gì?"

"Ở wc..." Lô Tu Hòa ngập ngừng, "Cậu không nhìn thấy?"

Dụ Diên: "Không có."1

Nghĩ tới thân phận của người nọ, sợ là không quá thích hợp để ai cũng biết.

Phải đến giây phúc Lô Tu Hòa phát hiện ra chân tướng, ước gì cầm được cái loa chạy tới công ty truyền thông thúc giục bọn họ tăng ca, ngày mai trên đầu đề tin tức sẽ truyền ra một tin gây chấn động mạnh, đồng quy vu tận cùng lắm cũng chỉ có thế mà thôi.

Nhưng cơn tức này vừa qua đi, cậu ta lại không quá nhẫn tâm như vậy.

"Là, là có thấy đi."

Lô Tu Hòa dần bình tĩnh, cả người ủ rũ, "Không phải, tôi xem hắn là vợ, hắn lại muốn gay tôi? Tôi xong rồi, đời này tôi sẽ không nói chuyện yêu đương gì nữa, tôi mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, tôi mệt mỏi quá."

Dụ Diên an ủi cậu bạn: "Không sao cả, nam không được, thì chứng tỏ là cậu thích nữ mà."

"Đúng vậy." Lô Tu Hòa cầm điện thoại lên, "Cậu nói rất có lý, giờ tôi phải lấy được vài tài khoản wechat của streamer nữ, tôi sẽ liên lạc với các cổ nói chuyện yêu đương."

?

Dụ Diên hỏi: "Cậu có đối tượng yêu qua mạng, còn muốn wechat streamer nữ?"

"Cái này không giống nhau, tôi xin wechat cũng không phải để tán tỉnh các cổ." Lô Tu Hòa nói, "Tôi là muốn sau đó khoe khoang với đám nhóc khốn nạn ở quán net...tiểu Diên, cậu có muốn không? Tôi lấy cho cậu?"



Dụ Diên lắc đầu: "Không muốn."

"À há, tôi quên mất, hình như cậu cũng yêu qua mạng."

...Chuyện xảy ra lâu như thế mà ngài vẫn còn nhớ rõ nhở.

Dụ Diên đang định nói chuyện, Lô Tu Hòa liền treo lên vẻ mặt "được người phái tới".

"Yêu qua mạng có nguy hiểm, diện cơ cần cẩn thận. Tiểu Diên, không phải là tôi cố ý đả kích cậu, cậu nhìn tôi đi, chính là giáo huấn đẫm máu. Cậu từng chat voice với cổ chưa?"

Dụ Diên suy nghĩ mấy giây mới nói: "Từng."

"Thế cũng vô dụng, thời buổi này giả giọng lolita đầy rẫy." Lô Tu Hòa lại hỏi, "Chưa từng gọi video?"

"Từng gọi."

"Xác định không phải tìm người thay thế?"

"Không."

Lô Tu Hòa thu hồi vẻ mặt giảng đạo, đáy mắt tràn ngập ước ao, sau một lát, mới tận đáy lòng nói ra một câu xúc động: "...Thật tốt."

__

Lúc Dịch Sâm về đến nhà, phát hiện đèn điện trong nhà được mở hết, ở ngoài bên ngoài còn đậu một chiếc xe con màu đen.

Anh đỗ xe xong bước xuống, tài xế ngồi ghế lái kia hạ cửa kính xe xuống chào hỏi với anh: "Cậu Dịch, cậu đã về, mau vào đi, Dịch phu nhân đã chờ cậu rất lâu ở trong nhà."

Dịch Sâm ừm một tiếng: "Vất vả rồi."

Vào nhà, bà Dịch an vị ngồi trên ghế salon, đang trêu đùa mèo con.

"Con về rồi." Bà Dịch thả mèo xuống, bước nhanh về phía trước, mày liễu khé nhíu, "Không phải mẹ đã nói rồi sao, con đang bị thương, không cần vội vã đi làm thế này, mấy tháng không có con công ty cũng không sụp được."

"Cuối năm rồi, không có con không được." Dịch Sâm bế mèo lên, xoa nhẹ hai lần, "Sao mẹ lại qua đây?"

"Mẹ tới thăm con mà, còn mang cho con ít canh hầm..." Bà Dịch nói xong, mới phát giác có gì không đúng.

Con trai bà luôn luôn nghiêm túc thận trọng, vậy mà trông con trai đêm nay ôn hòa hơn rất nhiều, chút dịu dàng nơi đáy mắt còn chưa kịp tan đi.

Bà bất ngờ nói, "Sao vậy, có chuyện gì tốt sao?"

Một tay Dịch Sâm bế mèo, một tay khác láy điện thoại ra, cũng không phủ nhận: "Dạ, có chuyện tốt."

"Nói cho nghe mẹ được không?"

Thấy người nọ rep một đống chữ "a a a" cùng "lát nữa em nói cho anh biết", Dịch Sâm cười ra tiếng, thả mèo lại trên ghế salon: "Chưa nói được, canh mẹ để ở đâu?"

Bà Dịch bị kéo khỏi trọng điểm, lập tức đến phòng bếp, bưng một bát nước nóng ra.

"Sợ nguội, mẹ để trong hộp giữ ấm."

Chờ Dịch Sâm uống vào mấy ngụm canh xong, bà Dịch mới nói ra mục đích hôm nay đến đây.

"Tiểu Sâm, hai ngày nữa ở nước ngoài có một triển lãm tranh quy mô lớn, ít nhất phải một tuần, ba con đã đặt vé rồi." Bà Dịch dừng chút lại nói, "Đầu tháng mười hai, đúng lúc bên đó có một giải thi đấu múa ba lê, ban tổ chức bên đó mời mẹ làm giám khảo."

Dịch Sâm gật đầu: "Mẹ cứ đi đi."

"Vậy con ở một mình được không đó?" Bà Dịch nói, "Thật ra lần này mẹ đến đây, là muốn hỏi con...có muốn đi cùng ba mẹ không? Công ty con có thể tìm người tới quản lý, hoặc là để bác cả hỗ trợ trông coi cũng được, con xem con còn bị thương chưa bình phục hết, thật sự không thích hợp với công tác cường độ cao, con cũng biết, mẹ với ba con không có yêu cầu cao gì đối với vật chất, ba mẹ biết con cũng như vậy..."

"Con không phải trẻ con." Dịch Sâm thả muỗng xuống, cắt ngang lời bà, "Ba mẹ cứ chơi cho thật vui."

Bà Dịch muốn nói lại bị chặn.

Sau một lát, bà nặng nề thở dài một hơi,

Tiễn mẹ về xong, Dịch Sâm đóng cửa lại, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại nảy lên.

Cảm giác này vừa xông lên đầu, điện thoại lại vang lên, trước lúc bà Dịch về cũng thường vang lên vài tiếng, vì lúc đó đang nói chuyện cùng bà Dịch, anh còn chưa kịp xem.

Tiểu streamer: Xin lỗi, vừa nãy em phải xử lý chút chuyện.

Tiểu streamer: [ sợ hãi ][ sợ hãi ][ sợ hãi ]

Tiểu streamer: Anh đang bận sao?



Trong nháy mắt cảm giác quạnh quẽ biến mất không còn tí gì. Dịch Sâm đi tới phòng khách, ôm mèo vào lòng, gọi thẳng video cho Dụ Diên.

Vang chừng mười giây mới được tiếp, màn hình bên kia đen thui, chỉ nghe thấy tiếng Dụ Diên nói, "Đợi tí..."

Sau đó là tiếng đóng cửa vang lên, đèn được mở, góc độ đặt điện thoại rất tinh tế, chỉ có thể nhìn thấy cà vạt màu tím đỏ của Dụ Diên.

Dụ Diên đi tới sân thượng, rốt cục nhịn hết nổi.

"Dịch Sâm..." Dụ Diên nhịn cười hết sức khó chịu, lúc này phá lên cười, "Hình như bạn của em bị tức tới điên rồi."

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cậu cười vui vẻ đến vậy, Dịch Sâm cũng bất giác cong khóe miệng lên: "Làm sao vậy?"

Dụ Diên kể hết cho anh nghe.

"Nãy đối tượng yêu qua mạng cậu ấy còn gọi tới...nói cậu ấy là kẻ trộm quần áo. Bọn họ còn đang mắng nhau qua điện thoại." Nói xong, Dụ Diên lắc đầu một cái, "Không phải, hình như chỉ có Lô Tu Hòa đơn phương mắng thôi hắn thôi."

Dịch Sâm nói: "Yêu qua mạng kiểu này, vốn không quá hợp lý, cũng vô căn cứ, nguy hiểm quá lớn."

Dụ Diên sững sờ, cười cứng ngắc, chuyển đề tài: "...Cũng không hẳn, chắc do vận may của Lô Tu Hòa không được tốt lắm, vẫn có rất nhiều người yêu qua mạng thành công."

Dịch Sâm lắc đầu: "Yêu xa, không thấy nhau, không với tới, còn quá xa, chỉ có thể dựa vào game cùng dăm ba câu duy trì tình cảm. Lâu dài thế nào được."

"Cả hai thích nhau cũng không được sao..."

"Cách màn hình, nói thích gì chứ, đều có thể là giả hết."

Dụ Diên: "..."

Dịch Sâm xoa mèo: "Sao không nói chuyện nữa."

Nụ cười của Dụ Diên biến mất hơn nửa, lâu sau mới hỏi: "Anh đổi ý sao?"

Dịch Sâm: "Cái gì?"

Dụ Diên hỏi: "Anh không muốn cùng em yêu qua mạng?"

Dịch Sâm: "?"

Dụ Diên nói: "Mai em sẽ bay về Mãn thành."

Sau đó bọn họ yêu xa, không thấy nhau, không với tới, còn quá xa.

Chỉ có thể dựa vào game cùng dăm ba câu duy trì tình cảm.

"..."

Sắc mặt Dịch Sâm dần trở lên nghiêm nghị, tiểu ngốc đã bị anh vuốt thành vua sử tử.2

___

Tự lấy đá đập chân mình nha anh. +X+
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.