*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
— “Em, em sẽ không chạy.”
Giang Miểu giống như mèo nhỏ co rụt lại trong tường rồi dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn qua kẽ ngón tay. Cậu chớp chớp mắt, cũng không biết phải rời ánh mắt đi thế nào.
Trong cổ họng hắn vừa ngứa vừa khô.
Yết hầu của Nhan Nhất Thiên giật giật.
Muốn…
Trong lòng hắn đang mạnh mẽ tự khinh bị chính mình, sau đó kiềm chế ham muốn cúi xuống hôn cậu một lần nữa của bản thân mà chỉ đưa tay khẽ vuốt tóc Giang Miểu rồi dùng chất giọng khàn khàn nói: “Bảo Bảo, em đừng trêu ghẹo anh.”
Giang Miểu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút tủi thân: “Em không có…”
Với ánh mắt đó thì làm sao hắn có thể kiềm chế được?!
Nhan Nhất Thiên cố kìm nén: “Đêm nay anh không qua được, ngày mai phải thi Squad. Anh sợ mình sẽ làm phiền em.”
Cái chính là hắn sợ bản thân nhịn không được.
Không biết thế nào mà hắn lại đọc được ánh mắt của Giang Miểu có chút thất vọng. Cậu nhóc gục đầu xuống, ngay cả sợi tóc mái trên trán cũng mất tinh thần mà rũ xuống: “Vậy, Nhan ca ca mau về đi thôi, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm.” Nhan Nhất Thiên gật đầu rồi đưa Giang Miểu về phòng trước, sau đó xuống tầng trở về phòng mình rồi xoay người ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau đấu Squad.
Các chiến đội đến từ Trung Quốc đã tới khu vực chờ từ trước. Để giải đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pubg-cuop-co/149783/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.