Khi lớn lên.
Những xúc cảm, những cảm giác và cả những sắc màu xưa cũ, chẳng biết tự bao giờ, ta vô tình lãng quên chúng, ta vô tình bỏ qua chúng, ta lạnh lùng gạt bỏ chúng ra khỏi cuộc sống bộn bề. Ta nghĩ rằng mình không còn cần đến chúng nữa, ta tự bước đi trên con đường của mình, ta góp nhặt những vụn nát rơi ra từ ngực trái, hun đúc nó thành tấm mặt nạ kiên cường.
Để rồi khi ngoái đầu nhìn lại.
Ta mới nhận thấy bản thân mong manh đến nhường nào.
Và dù có đi đến tới những chân trời gió lượn nào đi nữa, ai cũng cần phải có chỗ dựa những lúc khó khăn, ai cũng cần nơi trú ẩn khi màn đêm lấn tới, ai cũng cần tiếng ca dịu êm để xoa dịu cơn bão trong tâm trí.
May thay.
Với một cậu bé, những suy nghĩ phức tạp ấy dường như là điều xa vời.
Cậu vẫn chưa quên những cảm xúc vỗ về cạnh bên.
Cậu còn chưa thể hiểu thế nào là phép tắc ẩn dụ của người lớn.
Cậu vẫn nằm gọn trong vòng tay ấm áp, mái tóc dài nhẹ nhàng rủ xuống gò má người phụ nữ, rủ xuống cả vành tai của cậu.
Phản chiếu lại nơi đôi đồng tử đen nhánh.
Khuôn mặt của người mẹ.
Ẩn hiện sau tia nắng vàng cam.
Len lỏi giữa hương khói trắng bông.
Lời nói cất lên.
Nhẹ tựa bồ công anh trên dải trời xanh.
"Prius.. Con có biết quyền năng lớn nhất của con người là gì không?"
Người mẹ bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/prius-nguoi-mo-duong/3427578/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.