Khóe mi hé mở.
Con ngươi đen nhánh.
Prius.
Là một đứa trẻ trống rỗng.
Lời thú nhận, tan vào màn đêm.
Ánh trăng len lỏi qua ô cửa, soi rọi bóng hình mong manh.
Cậu bé ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ cũ, trong một không gian lạnh lẽo, bên dưới mái nhà đơn độc.
Con ngươi đen nhánh, xoáy lại hư không vô định, nền tường úa tàn, đó hẳn không phải thứ mà một cậu bé bình thường nên nhìn.
Tích tắc, tiếng đồng hồ rêи ɾỉ.
Xúc cảm khi tràn khỏi túi chứa, nó sẽ bộc phát, dưới nhiều hình thức.
Tức giận, ửng đỏ tai mũi.
Tủi hờn, giọt lệ ướt đẫm.
Bất lực, răng nghiến máu đỏ nhỏ giọt.
Hoặc..
Chơi vơi, lạc vào mộng mị xoay vòng.
Thật vậy.
Tiếng thở dài, lấp đầy khoảng lặng tưởng như vô tận của không gian.
Dù chẳng có dàn máy chiếu năng lượng xa xỉ hay giọng kể của chị gái trầm lắng bên tai, chúng vẫn hiện lên, chân thực đến mức khiến cậu bé bất giác siết lại những đầu ngón tay của mình.
Cậu thấy hình ảnh bản thân.
Lẻ loi tại nơi trường học, tiếng cười đùa của bạn học chẳng thể khiến cậu vui vẻ, dĩ nhiên những tiếng cười ấy cũng chẳng hướng đến cậu hay dành cho cậu, hai bên quá khác nhau.
Lạc lõng nơi người qua kẻ lại, chẳng gì khiến cậu cảm thấy hứng thú, dù cho là hiện tượng kỳ lạ giữa các vì sao hay những khu công xưởng ngập mùi kim loại, những quầy ăn nghi ngút hay tác phong nghiêm nghị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/prius-nguoi-mo-duong/3427572/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.