Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
Đã 1 tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh dậy, vẫn nằm đấy với khuôn mặt trắng bệch. Hắn ngày nào cũng đến thăm nó, ngày nào cũng mang 1 bó hoa đến -Em mau tỉnh lại đi Ice, anh biết lỗi rồi mà Ice, em tỉnh lại đi mà Ice- Hắn nắm tay nó áp lên mặt mình -Cậu về nghỉ được rồi đấy Kelvin, ở đây tôi sẽ lo cho Ice mà- Alex nói -Không! Tôi muốn ở lại với Ice- Hắn trả lời -Giờ cũng muộn rồi, cậu nên về đi, mai đến- Ken nhìn đồng hồ rồi nói -Nhưng...- Hắn nói -Về nghỉ đi, có gì tôi sẽ trông chừng cô ấy cho- Alex nói rồi đẩy hắn đi -Thôi được rồi!- Hắn nói- Có gì mai tôi tới tiếp -Ừ- Alex cười Hắn bỏ đi, bác sĩ vào khám cho nó -Anh Ken, mình đi ăn khuya đi, tự dưng em thấy đói, bác sĩ chắc tí nữa mới xong- Alex -Được thôi, giờ em muốn ăn gì nào?- Ken -Ừm...đi đã rồi tính sau- Alex suy nghĩ rồi nói -OK! Vậy ta đi thôi- Ken -Vâng- Alex cười Vậy là 2 người ra xe và đi luôn. Còn trong phòng nó, bác sĩ đang khám thì đột nhiên tay nó khẽ cử động -Bác sĩ, bác sĩ, tay bệnh nhân có dấu hiệu cử động ạ- Cô y tá -Để tôi- Bác sĩ lại chỗ nó nói- Ice, cô nghe tôi nói không? Cô ổn chứ? -C...có! Tôi...ổn...- Nó khó nhọc lên tiếng -Vậy thì tốt rồi -Xin bác sĩ...đừng nói với ai...về việc tôi tỉnh lại và...hãy làm giấy xuất viện cho tôi...ngay bây giờ -Nhưng... -Bác sĩ đừng lo...mọi trách nhiệm...tôi sẽ tự chịu...hãy...hãy làm theo lời tôi nói -Cô chắc chứ? -Chắc chắn -Được rồi- Bác sĩ nói rồi quay qua cô y tá- Cô đi làm đi -Vâng -Cảm ơn bác sĩ- Nó nói -Tôi có thể biết lí do không? -Tôi muốn được rời xa nơi này 1 thời gian để làm lại tất cả -Nếu làm vậy người thân và bạn bè bên cạnh cô sẽ đau khổ đấy -Tôi biết -Tôi tôn trọng ý kiến của bệnh nhân -Vâng- Nó khẽ mỉm cười
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau