Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
"5 giờ chiều nay, lên sân thượng, không lên đừng trách" Đó là nội dung tờ giấy nó nhận được để trong hộc bàn "Lại gì nữa đây?" Nó nhíu mày khó chịu -Có chuyện gì à?- Hắn quay qua hỏi -À không có gì- Nó trả lời 5 giờ... Đúng như lời hẹn, nó lên sân thượng. Ở đó nó thấy ả đang đứng đó -Chào! Đến rồi sao?- Ả nhếch miệng cười -Gì?- Nó lạnh lùng nói -Làm gì mà vội vậy? -Tôi không rảnh, nói -Cô hãy tránh xa anh Kelvin của tôi ra -Why? -Vì anh ấy là của tôi -Của cô? Nực cười! Tránh xa anh ấy? Cô nghĩ tôi sẽ nghe à? -1 con đ* như mày mà dám ở bên cạnh anh Kelvin sao? "Chát"-Cô thì đủ tư cách sao? Đ*? Nói vậy thì cô khác gì tôi à?- Nó tát ả -Mày dám tát tao? -Ice này chả có việc gì mà không dám làm -Thật sao?- Ả rút ra con dao nhỏ, tự rạch lên mặt mình 1 đường (thực ra rạch trên mặt nạ của ả đó),rồi đột nhiên vứt dao về phía nó -Cô tính làm gì vậy?- Nó nhìn ả "Rầm" Cánh cửa tầng thượng đột nhiên mở ra, nó quay lại thì thấy hắn -Kel...Kelvin- Nó nói -Em đang làm gì vậy?- Hắn nói Ả nhếch môi cười rồi giả vờ sờ lên vết bị rạch và giả vờ khóc -A...a...đau quá đi... hức... -Cô bị sao vậy?- Hắn lại chỗ ả -Em chỉ muốn kết bạn với Ice, rồi chỉ nói bạn ấy vài câu, vậy mà bạn ấy cầm dao rạch lên mặt em như thế này đây -Cái...cái gì?- Nó nói -Tại sao em lại làm vậy? Cô ấy có lỗi gì với em đâu?- Hắn hỏi -Không...không phải...không phải em làm mà là do cô ta tự rạch- Nó nói -Chả lẽ bạn bảo mình tự rạch xong đổ thừa cho bạn sao?- ả nức nở khóc -Rõ ràng là em làm rồi- Hắn nói -Anh tin em đi, em không làm mà- nó nói -Thôi được rồi, em về tự suy nghĩ về việc mình làm đi- Hắn nói rồi dìu ả đi luôn Nó đứng đó, nước mắt nó cứ rơi 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Nó khụy xuống "Tại sao lại không tim em chứ? Tại sao lại tin cô ta"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau