Khi cả hai bên đều mất đi hai con pokemon, không chỉ riêng Hulk hay Hanna, mà toàn bộ khán giả đang quan sát trận chiến đều nhấc lên lòng hồi hộp, bởi vì…
‘Đây là cơ hội cuối cùng a!’
Cả Hanna và Hulk đều trong lòng tự nhủ như vậy, ánh mắt của hai người từ lúc mới nhìn thấy sân đấu, từ bàng hoàng, ngơ ngác, chuyển sang tập trung, rồi cuối cùng biến thành không thể thua cuộc.
Dưới sự áp lực của việc bị loại, mọi người làm quen với môi trường khắc nghiệt nhanh hơn bình thường nhiều.
Hanna mặc dù thật tiếc nuối khi để Tentacruel phải rời khỏi sân đấu dù thể lực vẫn còn nhiều, cô cũng không muốn pokemon phải chịu thương tổn.
Lúc đấy, Hanna chưa suy nghĩ ra cách xử lý nào để có thể giúp Tentacruel vượt qua khó khăn, cho dù có, thì cũng không phải tại trên sàn đấu này.
Nếu một lúc nào đấy cô chợt nhớ lại về lúc này, Hanna cũng sẽ không hối hận, bởi vì đây ranh giới cuối của cô trong mỗi trận thi đấu.
Nhìn về phía trước con Diggersby đang thoải mái với một ít bùn đất trên sân đấu, Hanna hít một hơi thật sâu.
Sau đấy ném tới một trái pokeball, đây là đồng bạn thân cận nhất của cô, là người đã đồng hành với Hanna thời gian thật dài, thấu hiểu lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, giờ là lúc để cho mọi nỗ lực được thể hiện.
“Nhờ ngươi, Golduck, làm ơn đấy”
Một con vịt màu xanh xuất hiện, với cơ thể khỏe khắn, một đôi mắt có thần, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pokemon-kaitou-izumi/2005384/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.