Mawile hơi ngây ngốc, nó tự xoa trán mình xong nhìn chằm chằm Accel chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Accel mỉm cười giúp toàn bộ cảm giác khó chịu của nó hoàn toàn biến mất. Mawile trở lại như thường ngày, một Pokemon thích làm nũng khi bên cạnh Accel.
Mawile vui vẻ, nó đơn giản tính cách giống một đứa bé mà thôi. Mọi thứ nó trải qua dù phức tạp đến mấy, chỉ cần Accel, người quan trọng đối với nó ra sức an ủi liền nhẹ lòng hơn nhiều.
Mawile biết Accel chẳng yêu cầu nó phải trưởng thành hoặc vứt bỏ tính cách hiện tại nhưng sự thật vẫn rành rành trước mắt, nó bại trận, nỗi buồn khó quên đó là động lực giúp nó càng ngày càng tiến xa, không cam tâm dậm chân tại chỗ.
Mawile nhảy tới vai Accel ngồi, nó đã ngừng mấy biểu cảm chán nản kia, quay về là một Mawile hồn nhiên và cực mạnh thích trêu đùa đối thủ. Người bạn Pokemon đầu tiên của Accel, Mawile âm thầm quyết định nó sẽ luyện tập, không để lần tới chật vật hệt thế nữa, giúp Accel tự hào.
Riêng Accel, nhìn Mawile cười tươi hắn đã nhẹ nhõm rồi, hắn muốn tạo một sự kích thích làm Mawile tự giác siêng năng muốn được mạnh hơn. Cho nó hiểu rằng để đạt mục tiêu vẫn có vô số núi cao chắn đường, Accel gật đầu, chẳng nghĩ ngợi lung tung thêm, hắn kiếm một chỗ ngồi xuống.
Bên phía Ken cũng hoàn thành tốt mọi thứ, tóm gọn tiến sĩ Namba, bởi vì ông ta cứ lải nhải liên tục nên Ken quyết định dán băng dính kín miệng ông ta luôn. Accel bật cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pokemon-hanh-trinh-bat-tan/1086523/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.