Mặt trời lặn chuyển sang chập tối, Accel tạm biệt Gary và Ash quay trở về nhà mình. Tới nơi, hắn đột nhiên phân vân không biết rằng mình có nên vào hay không, hắn chẳng nghĩ được gì cả, lo lắng đối mặt cha mẹ, cùng nhau ăn bữa cơm tạm biệt sẽ làm hắn không nỡ xa nhà. Trải qua lựa chọn đấu tranh tư tưởng gay gắt một hồi Accel vẫn quyết định đối mặt sự thật.
Ngoài ý muốn của Accel là cha mẹ hắn không có biểu hiện gì khác thường cả. Vốn họ đã biết Accel sẽ bắt đầu cuộc hành trình từ mấy năm trước rồi, mười tuổi trở thành huấn luyện gia là tiêu chuẩn của thế giới này. Nó cũng đồng nghĩa tại nơi đây đạt mười tuổi ngươi đã có quyền tự quyết định mọi thứ liên quan đến cuộc sống của mình.
Hơi không đúng nếu gọi mười tuổi là trưởng thành nhưng cũng không còn là trẻ con khờ dại nữa. Trên phim ảnh chúng ta hay phán xét cho một đứa mười tuổi đi du hành vượt qua mấy thứ nguy hiểm là sai trái, nhưng đó là ta đang đứng ở lập trường thế giới khác để suy nghĩ mà thôi. Tại đây cũng có những trường học dạy dỗ ra các huấn luyện gia, bước theo hướng ấy Accel nghĩ rằng hơi kiểu công nghiệp.
Thực chất vẫn có phụ huynh không mong muốn con cái gặp bất trắc trong lúc du hành nên đa số đều học tại trường đào tạo Pokemon tới qua mười lăm tuổi. Mà thực tế cho thấy các huấn luyện gia đạt thành tựu cao hoàn toàn là những người tự thân đi thám hiểm khắp nơi. Ngoài ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pokemon-hanh-trinh-bat-tan/1086464/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.