Thành phố Vemilion, Misty lúc này đang ở trong một căn biệt thự mà gia đình cô sở hữu ở đây. Thu hai chân ngồi ôm gối, cô ngồi lặng im nhìn trên sàn nhà.
Nước mắt…
Còn vương trên khóe mi.
Đôi mắt ấy đỏ hoe, sưng lên như minh chứng cho chủ nhân của nó đã không biết rơi nước mắt bao lần.
Không khí tĩnh lặng đến âm u. Cảm giác ngột ngạt bao phủ khiến lòng người khó chịu.
Dù vậy nhưng tất cả mọi thứ dường như không chút ảnh hương tới cô gái đang ngồi.
Tâm thần của cô ấy không ở nơi đây.
Đột nhiên…
- Reeng!... Reeng!... Reeng!...
Âm thanh tiếng điện thoại reo vang khiến Misty chú ý.
Có chút chờ mong, lại có chút sợ sệt.
Chờ mong một tin tức tốt cô vẫn mong mỏi. Sợ sệt một tin tức mà cô đang trốn tránh.
Chuông reo rang một chốc lát vẫn không có ngừng lại chứng tỏ người phía đối diện đang rất có kiên nhẫn. Có lẽ phía đối diện cũng hiểu phần nào tâm trạng người ở bên này đi.
Cái gì đến rồi cũng phải đến. Trốn tránh hiện thực cũng không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa trong lòng một chút hi vọng le lói thúc dục. Tâm thần có chút mệt mỏi, Misty bước chậm tới chỗ điện thoại, tâm tư những có chút bay bổng không ở nơi đây. Cô mới trở về biệt thự hai ngày hôm nay.
Bởi vì các trạm thiết bị thông tin truyền sóng liên lạc ở thế giới này bị sự hiện diện của pokemon cản trở. Thậm chí vệ tinh nhân tạo phát ra tín hiệu đôi khi cũng có thể bị sóng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pokemon-du-ky/3809371/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.