Chương trước
Chương sau
Thu cất một quả Friend Ball cẩn thận! Lâm Phàm hài lòng mà nhìn Victini cùng Celebi vui vẻ tiến hành chơi trốn tìm cùng đuổi bắt, bay lượn ở quanh đây. 
Vốn vừa gặp đã thân hai con Pokemon, hiện tại lấy hắn làm cầu nối, có thể nói là đã thân càng thêm thân. 
Nhưng để làm được một điểm này Lâm Phàm đã phải thực hiện một khoản đơn giản hứa hẹn. Đó là giúp Victini triệt để dẹp yên nguồn năng lượng đang không bị áp chế và tiến hành tàn phá vùng đất kia. 
Đối với người khác điều này có thể khó khăn, khi phải dùng đến sức mạnh của Victini đi điều khiển tòa này đại trận, từ đó mới có thể di chuyển tòa này pháo đài bay. Nhưng đối với Lâm Phàm đó lại là đơn giản cực kỳ sự tình.
Khi mà hắn đơn giản là câu thông với Mewtwo ở bên ngoài, nhờ vả đối phương đem thứ to lớn này cắm lại vị trí ban đầu là xong... Việc này cũng là đơn giản với Mewtwo cho nên chẳng có gì để nói. 
Nguồn năng lượng lần nữa bị trấn áp, tất cả công việc đã xong xuôi, giao kèo cũng hoàn tất, không còn gì níu kéo được Lâm Phàm ở vùng đất này.
“ Được rồi trước đừng đùa nghịch! Chúng là cũng nên chuẩn bị lên đường trở về nhà rồi!” 
Celebi bé ngoan đi đầu dừng lại, bay tới Lâm Phàm vị trí sau đó đậu trên đầu hắn. Phía bên kia, Victini mặc dù không mấy tình nguyện khi phải dừng lại khi đang chơi vui, nhưng cuối cùng nó vẫn là học theo Celebi, bé ngoan đậu xuống cạnh bên Celebi.
Sau đó Celebi liền sử dụng < Telekinesis > mang theo Lâm Phàm bay lên, rời đi tòa tháp này.
Vừa bay ra ngoài, nhìn thấy vùng đất quen thuộc nơi đây, Victini lập tức có chút không bỏ. Bởi trong tiềm thức của nó thì nơi này mới là nhà của mình. Có điều hiện tại cảnh mất người cũng mất, nó cảm giác nơi này lộ ra có chút xa lạ.
Đặc biệt là khi nó đã phải chịu trận tổn thương vừa rồi và con người ở nơi đây khiến nó thất vọng khi tất cả chỉ muốn lợi dụng sức mạnh của nó, khiến nó cảm thấy sợ hãi!
Giống như Celebi, dù cho có được sức mạnh Thần cấp, nhưng tâm trí của Victini vẫn luôn luôn thuần khiết và non nớt không khác gì một đứa trẻ. Chính vì thế đối mặt với những thứ này nó có đôi chút không biết làm sao! 
Đang lúc Victini hoang mang này, Lâm Phàm với tay lên xoa đầu nó trấn an “ Yên tâm ta sẽ đưa ngươi đến một ngôi nhà mới! Một ngôi nhà chân chính đảm bảo ngươi sẽ thích khi đến đó.”
Ở một bên, Celebi thấy bạn mới không vui, nó lập tức bày trò đùa nghịch để mang lại sự vui vẻ cho Victini. Túm lấy tóc của Lâm Phàm, nó bắt đầu sử dụng hắn như một chiếc máy bay điều khiển và lái theo ý thích, bay lượn trên bầu trời...
Chỉ qua hai lần lượn vòng quay tít, Victini lập tức bị hấp dẫn bởi trò chơi mới... Nó cũng bắt đầu học theo Celebi, túm lấy tóc Lâm Phàm và sử dụng < Telekinesis > điều khiển hắn, "lái" hắn bay lượn.
Đóng vai kẻ mua vui, Lâm Phàm cũng là phối hợp mà giang hai tay, duỗi thẳng chân, làm chuẩn hình máy bay để cho hai con Pokemon điều khiển. 
Song hành cùng Mewtwo, cả đoàn thẳng hướng bay về phía Hoenn địa khu! Ra ngoài cũng đã lâu, hắn cũng có chút nhớ nhà rồi...
- - - - - - - - - - 
Hít thở bầu không khí trong lành của Hoenn, cảm giác quen thuộc ùa về. Lâm Phàm như một đầu ngựa hoang về với thảo nguyên, hùng hục chạy về nhà của mình.
Trở về sau, hắn đã sớm để Mewtwo mang theo Rayquaza, Entei, Celebi cùng Victini trở lại mỏm đá. Còn hắn thì trở về nhà máy, bởi sau một thời gian dài ra ngoài, Lâm Phàm đoán mấy nữ đã rất nhớ mình và hắn cũng đã rất nhớ mấy nữ...
Vì muốn tạo bất ngờ cho mấy nữ, Lâm Phàm lặng yên không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay, như trộm đột nhập vào chính ngôi nhà của mình.
Cả căn nhà chìm trong yên lặng vào sáng sớm, chỉ có tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Lâm Phàm. 
Xa rời nữ sắc đã lâu, Lâm Phàm buông tha cho việc dùng lý trí đi suy đoán, hắn làm tất cả theo bản năng và tiến đến nơi đó với suy nghĩ:
“ Không biết là Daisy hay Lorelei hay Winona... Nhưng dù là con thỏ nhỏ nào đi nữa, thì cũng phải nạp mạng cho bản đại vương nhấm nháp vào sáng nay đi...”

Cửa phòng tắm được Lâm Phàm không một tiếng động mở ra, hắn lập tức vọt vào bên trong và nhanh tay khép lại... Dưới làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm, Lâm Phàm có thể lờ mờ thấy được quả nhiên là nữ nhân của hắn đang tắm rửa.
Nhìn mái tóc dài màu hồng xõa xuống đặc trưng, Lâm Phàm mừng thầm “ Thì ra là Joy đang tắm rửa.” 
Trong đám nữ Joy là nhất chiều lòng hắn, cho nên Lâm Phàm hoàn toàn không ngần ngại mà trước tiên đem xiêm y thoát sạch, sau đó không chút ngần ngại mà từ phía sau trần trụi áp sát cô nàng này.
Một tay hắn thuần thục ôm ngang Joy, một tay khác che kín miệng của cô nàng để tránh cho nàng hoảng sợ la lớn làm hỏng việc vui. Đồng thời hắn dán mặt lại, thở ra những hơi thở khô nóng, phun ra hai chữ “ Là ta” vào tai Joy, vừa đủ để cô nàng nghe thấy.
Quả nhiên, nghe được giọng nói của Lâm Phàm sau, vừa muốn dãy giụa thân thể lập tức đứng im bất động, ngoan ngoãn để hắn ôm lấy.
Nước nóng đã thay cho màn dạo đầu khi làm ướt át thân thể của cả hai, Lâm Phàm sau hai lần ma sát nhè nhẹ cũng liền không hề khách khí mà dùng tốc độ cực nhanh, để cho chú chim non của mình tìm về nơi tổ ấm...
Đầu xuôi đuôi lọt, khi múi mít nhỏ đã hé mở và đón nhận được một phần nhỏ của thân thể hắn, từ phía sau, Lâm Phàm ôm chặt lấy Joy eo nhỏ, dùng một lực vừa đủ để có thể đưa toàn bộ khúc thịt thừa nhét đầy bao thịt nhỏ của Joy.
Cảm giác điếu xì gà gân của mình, qua thời gian dài lại một lần nữa bị ngậm chặt cứng khiến Lâm Phàm thoải mái mà phát ra hừ hừ thanh âm.
Nhưng tiếng nữ nhân của mình thét lên, nhưng do bị bịt miệng mà chỉ gào thét được trong cuống họng thống khổ, trong chính cái thời khắc quan trọng này lại phần nào đó đề tỉnh Lâm Phàm. 
“ Không phải đều đã quá quen thuộc với tiểu đệ của ta sao? Tại sao tiếng thét của Joy lại tỏ ra đau đớn như vậy. Không lẽ không dùng thời gian dài tiểu muội của nàng liền không quen ta rồi? Hay là ta quá thô lỗ khiến nàng chưa có chuẩn bị, khô rát mà đau đớn...”
Hồi tưởng lại giây phút vừa qua Lâm Phàm đột nhiên đánh cái giật mình 
“ Khoan đã! Không đúng! Dù là lý do nào đi nữa, nhưng Joy nào sao vẫn còn nho nhỏ vách ngăn cản bước ta trong lần này mạnh bạo xông phá đâu?” 
Nhìn xuống dưới chân, Lâm Phàm vẻ mặt hiện lên quả là thế, khi mà dưới sàn nhà đã loang lổ vết máu hòa theo nước chảy đi.
“ Không lẽ là một Joy khác đến đây chơi... Không biết nàng là quan hệ như nào với Joy... Chỉ mong ta không phải là "xơi" nhầm mẹ vợ...” Dục vọng trôi qua hơn nửa, Lâm Phàm nhè nhẹ đưa tay xoay đầu cô gái đang chịu của mình đâm một kiếm lại.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Lâm Phàm khiến cho hắn cảm giác thế giới quan của mình như sụp đổ và thốt lên “ Tại sao lại là người...?”
Trong lúc này Lâm Phàm có cảm giác rằng mình như vừa đục nát tuổi thơ của mình vậy! 
Khi mà tựa vào ngực hắn, được hắn ôm lấy và chịu một nhát kiếm cướp đi lần thứ nhất bởi hắn lại không phải là Joy, mà là một cô gái với mái tóc màu hồng khác. 
“ Jessie!” 
Nhìn trong gang tấc khuôn mặt nhỏ nhắn, với những lọn tóc dài màu hồng xõa xuống, cộng thêm với đôi mắt ướt át long lanh chứa đầy nước mắt hòa nước máy. Lâm Phàm có chút thất thần và không biết làm sao.
Bởi hắn thật không có ý gì với cô nàng của đội hỏa tiễn này, khi mà như Satoshi, cô nàng này cùng James và Meowth tổ đội, như điều gì đó quen thuộc, tiếp nối giữa hắn với quê hương ở địa cầu, cũng như tuổi thơ của hắn vậy... 
Có điều khi nhìn được dạng này điềm đạm đáng yêu Jessie tựa trong ngực mình, đồng thời bảo kiếm vẫn bị nàng bao khỏa, một số suy nghĩ trong đầu Lâm Phàm cũng từ đây bị thay đổi rồi. 
Vì dù muốn hay không nàng giờ cũng đã là nữ nhân của hắn, Lâm Phàm!
Như bao nữ nhân khác của mình, Lâm Phàm hỏi thăm sau lần đầu chịu tổn thương “ Ngươi còn đau sao?”
Nhận lại là cái lắc đầu nhè nhẹ của Jessie! Thấy vậy Lâm Phàm liền lui nhẹ ra sau, đồng thời từ từ thu hồi bảo kiếm. 
Dù sao với Jessie, hiện tại nàng đã là nữ nhân của mình! Tạo hình hiện tại quả thật xinh đẹp đáng yêu thật đấy, nhưng hắn vẫn còn đôi chút mâu thuẫn. Cho nên hắn liền nhẹ nhàng buông ra Jessie...
Khiến Lâm Phàm không ngờ là khi hắn vừa mới lùi một bước, giữ khoảng cách, ý định buông ra Jessie, cô nàng này cũng đồng dạng lùi một bước, lần nữa dán vào ngực hắn, gấp gáp cầu xin Lâm Phàm:
“ Chủ nhân yêu ta... người đừng bỏ rơi ta lúc này có được hay không?” 
Động tác của Jessie khiến cho nhạy cảm bộ vị của cả hai lần nữa trượt dài ma sát và dính chặt không nhả.
Trong mắt nàng Lâm Phàm thấy được toàn bộ đều là sự sợ hãi, lo lắng cùng bất an, đồng thời hai hàng thanh lệ cũng đã bắt đầu chảy xuôi trên gò má của cô nàng này... 
Khùng khùng điên điên, ngáo ngơ, mạnh mẽ Jessie sau khi thành nữ nhân rồi, như thay đổi thành một con người khác, lại trở nên nhút nhát, điềm đạm và để người thương yêu như vậy!
Thở dài một hơi Lâm Phàm thầm nghĩ “ Xem ra hôm nay ta mà không đục nát tuổi thơ, Jessie sẽ còn nghĩ quẩn rằng ta chuẩn bị bỏ nàng mà đi mất...”
Dán lên Jessie môi mềm hung hăng nhấm nháp, Lâm Phàm dùng hành động thay cho lời nói. Hắn từ phía sau bắt đầu thúc ngựa, để đem lại cho Jessie cảm giác an toàn và chắc chắn rằng hắn sẽ không buông ra nàng.
Được Lâm Phàm ôm chặt, chịu đến từng cú đâm xuyên phá sâu đến tận tâm hồn, Jessie liên tục run rẩy và phun trào, nàng cảm thấy cuộc sống của mình chưa từng có an toàn và tươi đẹp đến vậy. 
Chưa có kinh nghiệm, nàng chỉ có thể mềm nhũn hưởng thụ tất cả những gì mà vị này lão luyện chủ nhân mang lại...
Bị hắn từ phía sau dày vò nàng chịu, bị hắn áp vào tường thúc đẩy nàng nhận, bị hắn trực tiếp bế lên Jessie chỉ còn biết quấn lấy Lâm Phàm phối hợp. 
Nhà tắm nơi lưu lại lần đầu tiên tiêu hồn của Jessie bên Lâm Phàm...!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.