Chương trước
Chương sau
Trận chiến giữa Danny và Tierno kết thúc sau cũng khép lại vòng tứ kết của giải đấu lần này. Bốn cái tên bước vào vòng bán kết cũng được xác định, gồm có Lâm Phàm, Alain, Satoshi và cuối cùng là vừa mới chiến thắng đối thủ Danny.
Không có gì bất ngờ xảy ra với kết quả này, chỉ là rời đi sân đấu sau Lâm Phàm vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Cũng không phải là lo lắng về đối thủ của mình càng mạnh, hay Danny biểu hiện quá mức ưu dị gây cho hắn áp lực.
Bởi trong mắt người khác Butterfree gần như là vô địch hình tượng, nhưng trong mắt Lâm Phàm Butterfree của Danny đối mặt Pokemon của hắn, thì hắn có quá nhiều cách để phá giải chiêu thức của đối phương và giành chiến thắng.
Lâm Phàm suy nghĩ đơn giản là vì tò mò, không biết được rằng những Pokemon còn lại của Danny là dạng gì Pokemon. Hiển nhiên trong giải đấu này Alain và Satoshi, Lâm Phàm là hoàn toàn nắm rõ thông tin của cả hai.
Nhưng xuất hiện Lâm Phàm bản thân biến số đầu tiên này, kéo theo một biến số khác là Danny và Danny thực lực còn đang là một ẩn số đối với Lâm Phàm bản thân, điều này khiến hắn có chút tò mò về đối phương cũng là điều hiển nhiên.
Không tiếp tục đoán già đoán non, Lâm Phàm lập tức đi đến nơi cung cấp thông tin về hồ sơ đăng ký của giải đấu lần này để tìm hiểu thông tin về Danny.
Có điều đến đây sau Lâm Phàm phải thất vọng rồi, bởi giải đấu lớn ở Kalos lần này thế mà không hề tiết lộ trước về thông tin Pokemon của bất kỳ tuyển thủ nào, đặc biệt là đội hình ra sân thứ này, tất cả đều được ban tổ chức bảo lưu.
Họ lấy lý do là để cho chiến đấu được công bằng và muốn xem được những trận đấu đỉnh cao, bộc lộ hết được sức mạnh của cả Pokemon và huấn luyện gia.
Cho nên để tránh việc biết trước đội hình ra quân của đối thủ mà bản thân tuyển thủ chọn ra đội hình khắc chế Pokemon của đối phương, để tránh tạo thành một chiều thế trận.
Nhưng Lâm Phàm có thể yên tâm về việc công bằng cho tuyển thủ, khi mà Pokemon tham gia thi đấu của tuyển thủ đều là những Pokemon thuộc sở hữu của tuyển thủ đó, đã đăng ký vào hồ sơ liên minh.
Sẽ không có chuyện dùng Pokemon của người khác mang ra đến để tranh tài. Tất cả đều là 100 % thực lực của bản thân nhà huấn luyện.
Người ta đều đã nói đến vậy Lâm Phàm cũng là không có cách nào, dù sao lý do đưa ra là quá hợp lý, hắn đành phải tay không mà về, giữ sự tò mò này cho đến ngày kia chiến đấu.
Trở về biệt thự, từ cửa vào Lâm Phàm đều đã nghe được tiếng ti vi, bước vào phòng khách, Lâm Phàm thấy được mấy nữ nhân của hắn đều đã dậy và đang theo dõi lại trận đấu ngày hôm qua của hắn.
“ Đều đã xem đi xem lại mấy lần, còn chưa chán sao?”
Nhìn cảnh bốn nàng đều chăm chú theo dõi diễn biến của trận đấu giữa Mega Sceptile và S.Gliscor, Lâm Phàm không khỏi mỉm cười hỏi.
“ Không có chán, nhìn ngươi chiến đấu bao nhiêu lần đều không chán.” Lorelei không có nhìn hắn, mắt vẫn dán chặt vào ti vi, trả lời.
“ Đúng vậy, hơn nữa ta phát hiện bộ dạng chăm chú của ngươi lúc chiến đấu rất soái khí đâu.” Winona cũng lên tiếng phụ họa theo.
“ Đặc biệt là một kích toàn lực kết thúc lúc đó, nhìn ngươi chỉ đạo thật lợi hại.” Daisy hai mắt đều đã biến thành hình trái tim dõi theo Lâm Phàm trên màn ảnh nhỏ.
“ Điều này ta công nhận.” Joy e thẹn nhưng vẫn nói lời đồng tình.
Mỗi người một câu khen ngợi khiến lỗ mũi Lâm Phàm lập tức phóng đại. Nhìn mấy nữ si mê thần sắc Lâm Phàm không khỏi buột miệng hỏi một câu.
“ Kia theo các ngươi ta trên sân chiến đấu lợi hại, hay là trên giường chiến đấu lợi hại hơn?”
Nhận lại đáp án là bốn nữ hờn dỗi thanh âm gắt lên một tiếng sau đó đồng loạt cho hắn một cái lườm xéo qua, khi cả bốn đều nhớ đến ngày hôm qua cùng hắn làm ra hoang đường sự tình. Sau đó thì không có sau đó, cả bốn đều trực tiếp bơ đi Lâm Phàm...
Biết các nàng không thể nhận thêm trừng phạt, Lâm Phàm chỉ là cười cười cho qua chuyện, không có truy vấn đến cùng.
Lâm Phàm chỉ là thoải mái tiến lại ghế dài vị trí, gối đầu lên đùi Lorelei, vòng tay ôm lấy nàng eo nhỏ, hưởng thụ cảm giác êm dịu thơm mát nơi đây, chỉnh lý tốt tư thế, cứ như thế tự nhiên tiến vào mộng đẹp...

.......
Mơ màng sau giấc ngủ say tỉnh lại lúc, Lâm Phàm cảm nhận được đầu mình đang bị người xoa nắn, một bàn tay thon nhỏ đang luồn qua những lọn tóc ôn nhu vuốt ve mình.
Tham lam hít vào hương thơm thơm mát tỏa ra trên người nàng để hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Lâm Phàm bất ngờ phát hiện, mùi hương này tuy là thân quen, nhưng lại không phải mùi hương cơ thể của bất kỳ ai trong bốn nữ.
Choàng mở mắt để xác nhận, Lâm Phàm bất ngờ phát hiện người mà mình đang gối đầu lên đùi, vậy mà lại là May. Cô nàng này trở về không hề báo trước, cũng không gọi hắn dậy.
“ Ngươi trở về khi nào?” Ngồi dậy ngay ngắn, Lâm Phàm hỏi May.
“ Ta là buổi trưa liền trở về, thấy ngươi ngủ ngon bốn vị tỷ tỷ đều không có quấy rầy ngươi và để cho ta đến chiếu cố ngươi... Cũng may ta còn trở về kịp và tìm được các ngươi, nhất là không bỏ lỡ ngươi thi đấu.”
Vừa nói May vừa như con mèo nhỏ, bắt đầu thuần thục chui vào lòng hắn, quấn chặt lấy hắn không buông.
Lâm Phàm cũng đem nàng ôm lại, cả hai chìm trong im lặng để thỏa mãn niềm nhung nhớ bấy lâu xa cách. Tận hưởng mùi vị quen thuộc, ấm áp của đối phương.
Niềm nhung nhớ được lấp đầy, May bắt đầu như chim non ríu rít kể cho Lâm Phàm nghe về thời gian này nàng trải qua những gì, làm được những gì và đã bước được bao xa trên con đường sự nghiệp.
Còn Lâm Phàm cũng không yêu cầu nữ nhân của mình thật mạnh mẽ, thật thành công. Bởi không cần những này, hắn vẫn có thể đem lại cho các nàng cuộc sống bình an, hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.
Chỉ là mỗi người có mộng tưởng của riêng mình, cho nên hắn không có đi ngăn cấm, chỉ cần các nàng bay mỏi cánh, còn nhớ đến tổ ấm ở nơi hắn, tự bay trở về là được.
Đang lúc này, như sực nhớ ra thứ gì, đang kể chuyện May đột nhiên rời đi hắn ôm ấp, nghiêm chỉnh đứng dậy và cười thần thần bí bí mà hỏi Lâm Phàm.
“ Ngươi đoán xem lần này ra ngoài ta tìm thêm được đồng bạn mới là ai?”
Nhìn dáng người May nở nang cân đối của một cô gái tuổi trăng tròn, có vài phần yểu điệu vì công việc nàng chọn, cộng thêm một chút minh tinh khí chất. Lâm Phàm không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt “xem ra nàng đã chín”.
Có điều nhìn May mong chờ, cùng khoe công và tự hào thần sắc, Lâm Phàm không thể nào không rời đi sự chú ý sang vấn đề của cô nàng hỏi mình và lộ ra suy tư thần sắc.
Nghĩ nghĩ cùng một chút hồi tưởng một chút về May trong anime, kết hợp với May hiện tại biểu hiện đến xem. Lâm Phàm không chắc chắn lắm trả lời
“ Không lẽ ngươi là gặp được thần thú Manaphy và đem nó thu phục?”
“ Làm sao ngươi biết?”
May trợn tròn mắt, bộ dạng đáng yêu nhìn Lâm Phàm chất vấn. Sau đó nàng bắt đầu ngó ngó nghiêng nghiêng, hai tay rà soát trên thân thể mình. Thấy vậy Lâm Phàm không thể không hỏi.
“ Ngươi tìm gì đó? Không lẽ để quên Manaphy ở nơi nào rồi?”
“ Ta là đang tìm xem ngươi ở nơi nào trên người ta lắp máy theo dõi ta.” May vẻ mặt nghiêm trọng, thành thật trả lời.
Lâm Phàm phì cười đem cô nàng này lần nữa kéo vào trong ngực.
“ Ta là đặt máy theo dõi ở nơi này.” Nói bàn tay hắn bao trùm trước ngực của May. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là thật mềm, sau đó là May thật đã lớn, một bàn tay đều bao bọc không được nàng.
May hờn dỗi gắt một tiếng, sau đó nhẹ đấm vào ngực hắn trách móc.
“ Ngươi tay đặt ở nơi nào? Nơi đó làm gì có thứ gì. Đồ xấu xa...Hưm...”
Dù vậy thì cô nàng này cũng không có gạt tay Lâm Phàm ra, mà kiều ngâm một tiếng khi hắn ma trảo thử độ đàn hồi của ngọc nữ phong. Lâm Phàm mắt không hề nháy một phát đường hoàng trả lời.
“ Ta là đặt ở trong tim ngươi có được hay không? Ta là đang kiểm tra xem máy theo dõi có còn ở đó không, nếu không còn tại, ta là phải lắp đặt một cái mới rồi.”
Mồm thì phát ra những lời hạo nhiên chính khí, nhưng tay Lâm Phàm thì không hề dừng lại mà làm ra những động tác vô sỉ hạ lưu... Cuối cùng không chịu nổi dụ hoặc, Lâm Phàm đem May môi mềm nuốt trọn, trong phòng tràn ngập hơi nóng...
Vui đùa làm cho hai người là quên luôn về hoàng tử biển cả Manaphy tồn tại và Lâm Phàm cũng quên luôn một thứ quan trọng vừa lóe lên trong đầu mình, nhưng đã bị những xúc cảm kéo đến lấn át, xua đuổi vào một góc trong đầu...
May trở lại, một ngày vui vẻ cũng rất nhanh qua đi giữa Lâm Phàm cùng mấy nữ. Một bữa tiệc hội ngộ nhỏ với đầy ắp mỹ vị được năm nữ dày công chuẩn bị phục vụ cho bữa tối hôm đó. Một bàn sáu người vui vẻ quây quần bên nhau, cười cười nói nói.
Ngày hôm sau, Lâm Phàm cuối cùng cũng thấy được con Pokemon được coi là “hoàng tử của biển cả” này, Manaphy.
Theo May kể lại, cô nàng gặp được Manaphy khi nó còn là một quả trứng và được đặt ở trong nhà của một đoàn xiếc. Từ ngay lúc bất ngờ gặp được trứng Manaphy đó, cả hai đã có một mối liên hệ vi diệu nào đó.
Sau đó Manaphy nở ra và người đầu tiên nó gặp được chính là May, cả hai là thân càng thêm thân và quấn quýt bên nhau.
Nhưng rồi có người muốn đến và cướp đi Manaphy mà lúc đó nàng đã nhận định nó là của mình. Đó là một băng hải tặc và đang đi tìm thần điện dưới đáy biển mà Manaphy là chìa khóa mở ra thần điện gì gì đó.
Cuối cùng May đương nhiên không đồng ý, nàng đại triển thần uy, cùng Blaziken và Milotic đem đối phương đánh cho gà bay chó chạy. Thậm chí ngay cả thế lực thần bí nào đó cử đến một con Kabutops cùng Aerodactyl đều bị Blaziken và Milotic đánh bại.
Đến đây Manaphy là càng thích, càng lệ thuộc vào May. Còn May ở chung cùng Lâm Phàm đã lâu nàng, cũng không ngốc nghếch mà đem nó thả về biển như khi ở bên Satoshi, bị đối phương lây nhiễm thánh mẫu tính tình.
Cho nên May liền đem Manaphy thu phục theo nguyện vọng của nó và chọn nó làm bạn đồng hành của mình...
Nghe được chuyện này từ May, Lâm Phàm trong đầu ý nghĩ kia lại lóe lên, có điều bị hắn phủ nhận bằng một suy nghĩ khác “ Hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Sau đó sự chú ý của Lâm Phàm lần nữa bị Manaphy hấp dẫn, có điều đối phương thiên tính có phần giống Meloetta, quá hiền hòa và chỉ thích hợp làm sủng vật loại hình, cho nên Lâm Phàm nghiên cứu một hồi sau, cũng không tiếp tục để ý đối phương.
“ Chỉ cần nó ở bên May, làm cho May vui vẻ như này là được rồi.”
Nhìn năm nữ đồng loạt thả ra Pokemon của mình để gặp bạn mới và bắt đầu cùng nhau nô đùa. Đặc biệt là Meloetta khi gặp được Manaphy sau như gặp tri kỷ, hai con nhỏ Pokemon chơi đến phá lệ vui vẻ.
Đến đây Lâm Phàm cũng vui vẻ, hài lòng mà mỉm cười. Còn gì hạnh phúc hơn khi thấy nữ nhân của mình có thể vui vẻ, hạnh phúc, hòa thuận sống yên vui cùng nhau.
Hắn thoải mái mà đem Pokemon của mình thả ra, cho bọn chúng cùng vui đùa, tất cả suy nghĩ cũng bị hắn gạt hết ra sau đầu, để tận hưởng những giây phút ấm áp quây quần bên nhau này.
Ngày hôm đó không khác gì một ngày ra ngoài dã ngoại vui chơi của cả đại gia đình, Lâm Phàm và Pokemon của hắn cũng theo mấy nữ trải qua một ngày thoải mái, trước khi bước vào trận bán kết vào ngày hôm sau...
Vui chơi làm thời gian trôi nhanh hơn, một ngày vui đùa bên ngoài làm mấy nữ cũng mệt mỏi mà toàn bộ đều đi ngủ sớm. Còn có sức lực mà không có người chơi cùng, Lâm Phàm cũng đành phải cất cày đi ngủ sớm.
Một đêm yên bình cứ thế trôi qua...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.